Sau Khi Ta Chết Đệ Tử Siêu Hung (Dịch)

Chương 29. Không Ổn Rồi! Bản Tính Biến Thái Của Tiểu Nha Đầu Vẫn Là Bị Kích Phát

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Ái đồ à!

Đây là đạo lý đầu tiên ngươi phải học được trên con đường hành tẩu giang hồ.

Vương Diệu, kẻ đang nắm chuôi đao, hai chân lơ lửng trên mặt đất, không có điểm tựa để phát lực như bèo dạt mây trôi, không thể nào dùng sức, càng không thể rút con dao khỏi tay đối phương. Hắn quả quyết buông chuôi đao, ngay khi hai chân chạm đất, thân hình đột nhiên lui nhanh, kéo dãn khoảng cách.

Lâm Phàm xoay người ngựa, ném mạnh thanh Cửu Hoàn Đại Đao trong tay sang một bên. Thân đao cắm sâu vào đất bùn, sau đó hắn nhìn về phía Vương Diệu đang vô cùng cảnh giác.

"Các ngươi thật to gan, dám chặn giết quan binh, ta mang theo đồ đệ đi ngang qua, các ngươi không nói một lời, liền âm thầm bắn tên. Nếu ta không có chút thực lực, chẳng phải đã phải chết trong tay các ngươi rồi sao."

Căn cứ tình huống trong mô phỏng, tâm tính ẩn giấu của đệ tử nhỏ này có vẻ như có chút vấn đề.

Thấy óc và máu văng tung tóe, lại có cảm giác hưng phấn.

Tình huống này rõ ràng là đặc tính chỉ có ở kẻ biến thái, cho nên, hiện tại Lâm Phàm muốn lấy đức thu phục người, tốt nhất là không đánh mà thắng, bắt giữ đối phương, tránh cho để Hoắc Linh Hủy thấy những cảnh tượng huyết tinh.

Vương Diệu không nói gì, từ việc Lâm Phàm tay không tước đao, hắn đã xác định đối phương tu luyện công phu hoành luyện. Bất quá không sao cả, công phu hoành luyện không phải là không thể phá giải, thân thể có mạnh mẽ đến đâu, bên trong vẫn có yếu điểm. Chỉ cần khí huyết kình đạo xuyên thấu, liền có thể cắn giết từ bên trong.

Nghĩ đến đây, Vương Diệu vận chuyển công lực, dưới song chưởng ép xuống, khí huyết phun trào, cổ và cánh tay hắn nổi lên gân xanh. Hắn giận dữ gầm lên một tiếng, bàn chân giẫm mạnh vào vũng bùn, bắn lên tung tóe. Thân hình hắn như mãnh hổ báo săn, vung quyền đấm giết tới.

Mục tiêu của hắn chỉ có một.

Đó là tại chỗ đánh chết đối phương, tuyệt đối không thể để lại bất kỳ kẻ nào sống sót.

Lâm Phàm tung người xuống ngựa, đối mặt với nắm đấm sắp oanh kích tới, hắn không hề hoảng hốt, cũng vung quyền nghênh đón.

Quyền và quyền va chạm vào nhau.

"Bành!"

"A..."

Vương Diệu bay ngược ra ngoài, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Chỉ thấy nắm đấm vung quyền của hắn vặn vẹo nổ tung, xương ngón tay vỡ vụn, cỗ kình đạo này lan tràn ra toàn bộ cánh tay, khiến những mảnh xương vỡ sắc nhọn đâm xuyên qua máu thịt.

Máu tươi văng tung tóe trong tầm mắt Lâm Phàm, con ngươi hắn hơi co lại rồi thả lỏng, đột nhiên hắn nhớ ra, bản thân đã tu luyện Thiên Cương Huyết Khu đến viên mãn.

Khí huyết, cường độ thân thể đã sớm có biến hóa long trời lở đất.

Vừa rồi nhìn như một quyền vung ra là một quyền bình thường, nhưng uy lực của một quyền này, thậm chí còn tương đương với thi triển bí kỹ.

"Nha đầu, ngươi tuyệt đối đừng bị những cảnh tượng huyết tinh ảnh hưởng, vi sư còn muốn dẫn ngươi đi trên con đường chính đạo." Lâm Phàm quay đầu nhìn về phía Hoắc Linh Hủy, trong lòng cầu nguyện.

Cái ngoại hiệu Huyết Thủ Nữ Đồ Hoắc Linh Hủy kia, làm sao có thể là thứ mà một nữ hài tử nên có.

Nhưng quả nhiên sợ điều gì, điều đó sẽ đến, khi Hoắc Linh Hủy thấy máu văng ra, cánh tay bị nổ tung, con ngươi nàng hơi co lại, vô ý thức nhếch miệng lên, tựa hồ nàng vừa chứng kiến một màn kích thích tột độ.

Không ổn, bản tính biến thái của nha đầu này đã bị kích hoạt.

"Này này, ta đây cũng là luyện võ, sao va chạm một cái liền vỡ thế, không có thực lực thì đừng ra ngoài mưu tài sát hại tính mệnh chứ. Đồ đệ của ta có tâm hồn như tờ giấy trắng, bị ngươi dọa thì làm thế nào hả?" Lâm Phàm lập tức vội vàng chạy tới đến trước mặt Vương Diệu.

Hắn xé toạc quần áo của Vương Diệu, quấn chặt lấy cánh tay của đối phương, lại điểm huyệt vị cầm máu cho hắn.

Lúc này Vương Diệu mặt mũi tràn đầy vẻ không dám tin, hắn không ngờ một quyền toàn lực bộc phát của mình, thậm chí còn không làm xước da đối phương, ngược lại còn bị phản chấn đến trọng thương.

Tại sao có thể như vậy?

Đối phương tu luyện loại võ học hoành luyện gì mà lại có thể tu luyện thân thể đến trình độ này. Khí kình hộ thể, thân thể ẩn chứa phản chấn chi lực, đây tuyệt đối không phải loại võ học hoành luyện bình thường có thể làm được.

Nhìn khắp Mặc Vân thành, thậm chí cả hơn hai mươi trấn lớn nhỏ xung quanh, Vương Diệu chưa từng nghe nói qua có nhân vật như vậy.

"Giang hồ không phải là chém chém giết giết, mà là điểm đến thì dừng, ta có thực lực giết hắn, nhưng ta không giết, mà là bắt hắn lại, giao cho quan phủ, cái này là..." Sau khi cầm máu cho đối phương, Lâm Phàm đứng dậy, đối với Hoắc Linh Hủy ngữ trọng tâm trường nói.

"Cẩn thận." Hoắc Linh Hủy hoảng sợ kêu lên.

Nàng nhìn thấy kẻ kia thấy quán chủ quay lưng về phía hắn, trong mắt lóe lên hung quang, sát tâm trỗi dậy. Hắn vung quyền đánh lén, hướng thẳng về phía đầu quán chủ mà oanh tới.

Keng!

Lâm Phàm bắt lấy quả đấm của đối phương, không dám vung quyền đáp trả. Hắn sợ một lần nữa ra tay, lại sẽ một quyền đập nát cánh tay còn lại của đối phương.

"Đừng làm ồn, sống sót không tốt sao?"

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Vương Diệu thất thanh hỏi.

"Lâm Phàm, quán chủ Lâm Thị võ quán ở Nhị Hà trấn, ngươi đừng phí công vô ích, với thực lực của ngươi không phải đối thủ của ta. Không muốn chịu thêm khổ thì ngoan ngoãn chờ ta áp giải ngươi đến quan phủ, tự khắc sẽ có người đến định tội."

Lâm Phàm uy phong lẫm liệt, nhất định phải trước mặt đệ tử mà truyền bá năng lượng chính đạo, hiện tại uốn nắn còn kịp.

"Không thể nào, làm sao Nhị Hà trấn có thể có cao thủ như ngươi?" Vương Diệu hoàn toàn không tin, hắn chỉ biết ở Nhị Hà trấn có một nhà Chu Thị võ quán là có chút năng lực.

Còn cái Lâm Phàm, Lâm Thị võ quán này, quỷ mới biết từ đâu chui ra.

Vương Diệu mười phần hung tính, cho dù một cánh tay đã phế, hắn vẫn giãy dụa. Chỉ là hiện tại, cánh tay duy nhất có thể ra tay đã bị khống chế, không thể phản kháng.

Việc bị áp giải đến quan phủ để hỏi tội là điều không thể nào, Vương Diệu hắn không phải loại nhu nhược hèn nhát, cũng từ trong chém chém giết giết mà bò lên.

"Thiết Đầu Công."

Vương Diệu mặt mũi dữ tợn, ngửa đầu ra sau, dồn hết lực va chạm. Trong khoảnh khắc và chạm, trán hắn lõm xuống, tiếng xương đầu vỡ vụn vang lên như tiếng sứ nứt. Hắn sử dụng toàn bộ kình đạo, định đụng chết đối phương, nhưng cỗ phản chấn lực kia đã đẩy toàn bộ kình đạo của hắn trở về.

Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, một cỗ kình đạo không thể ngăn cản xuyên thủng phía sau gáy hắn.

Bịch!

Phía sau gáy nổ tung, sương máu tràn ngập lẫn lộn với não thất văng tung tóe xuống đất.

Lâm Phàm ngây người, buông tay ra, Vương Diệu mềm nhũn tê liệt ngã xuống đất, không một tiếng động.

Lâm Phàm lau đi vết máu dính trên trán, cúi đầu nhìn đối phương.

Có cần phải vậy không?

Cần phải trước mặt ái đồ của ta mà làm mọi chuyện tuyệt tình đến vậy sao?

Lâm Phàm nhìn về phía Hoắc Linh Hủy, trong mắt tiểu nha đầu này không có biểu hiện kinh hãi mà một đứa trẻ nên có, ngược lại hiện lên một tia phấn khích.

Không được, tuyệt đối không thể như thế này.

Trong lúc này, đầu óc Lâm Phàm vận chuyển với tốc độ cao, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh.

Hắn ngồi xuống, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm nhũn của đối phương, một tay dựng thẳng trước ngực, giả vờ niệm kinh siêu độ. Nhưng Lâm Phàm biết đâu ra những thứ đó, bất đắc dĩ hắn tùy tiện lẩm bẩm vài câu, cũng không sao, có ý là được rồi.

"Dứa mít, dứa mít, cua không thịt, cua không thịt... Ba la ba la..." Hắn giả vờ làm cho xong chuyện.

"Ngươi từ những chuyện vừa rồi, có cảm ngộ ra được điều gì không?" Lâm Phàm hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn về phía Hoắc Linh Hủy

"Sư phụ không muốn giết hắn, mong muốn cho hắn một cơ hội sửa sai, làm lại cuộc đời. Nhưng hắn lại hung hăng cực ác, không chỉ không biết trân trọng, mà còn muốn đánh lén, ta thấy nhân từ sư phụ đặt nhầm chỗ." Hoắc Linh Hủy cúi đầu trầm tư, một lát sau, nàng ngẩng đầu lên nói.

"Vậy nếu là ngươi, ngươi nên làm như thế nào?" Lâm Phàm hỏi.

"Ta sẽ quả quyết giết chết hắn, nếu thật sự muốn lưu lại mạng sống cho hắn, ta cũng sẽ phế bỏ tứ chi, để hắn không có cơ hội phản kích." Trong đôi mắt sáng ngời của Hoắc Linh Hủy, lộ ra vẻ kiên định, nàng mở miệng nói.

Lâm Phàm: ...

Xong.

Đệ tử của mình lệ khí bừng bừng rồi!

Không được, nhất định phải chấn chỉnh lại, nghĩ đến những tình cảnh trong mô phỏng, Lâm Phàm liền cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.

"Linh Hủy, ngươi vừa nói sai rồi."

"Ta sai ở đâu?"

"Ngươi nói hắn không biết hối cải, còn muốn đánh lén, điểm này là sai. Ngươi nghĩ xem, hắn biết rõ thực lực của hắn không phải là đối thủ của vi sư, vì sao còn muốn xuất thủ? Đơn giản là hắn đã biết sai, cuối cùng dùng đầu va chạm vào đầu ta, từ đó mà an tâm lìa đời."

"Sư phụ nói có thể là đúng, nhưng ta không cảm thấy như vậy."

"Không, vi sư nói đúng, ngươi còn nhỏ, không hiểu những sáo lộ giang hồ này. Chờ về võ quán, vi sư sẽ từ từ giảng giải cho ngươi nghe." Lâm Phàm có chút đau đầu.

Tiểu nha đầu này không dễ lừa dối, có tiềm chất của một kẻ ương ngạnh.