Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Lão đại sao còn chưa về? Hiện trường đều dọn dẹp xong cả rồi."
"Sắp thôi, lão đại chúng ta là cao thủ Khí Huyết cảnh ngũ trọng, thằng nhãi kia có thể né tránh mưa tên, cũng tuyệt đối không thoát khỏi thủ đoạn bá đạo của đại đương gia đâu."
"Cũng đúng."
Hiện trường đã được xử lý rất sạch sẽ, trên mặt đất không có bất kỳ vết máu nào. Thi thể đều đã được vận chuyển lên xe ngựa để lát nữa rời đi, còn có người cầm cành cây quét đi những dấu vết còn sót lại trên mặt đất.
Nói sao nhỉ...
Chỉ có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Cộc cộc cộc!
Tiếng vó ngựa từ xa tiến lại gần, bọn chúng biết đây là đại đương gia đã về, chẳng qua là khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, bọn chúng đều lộ vẻ kinh ngạc, lập tức có người lớn tiếng hô to.
"Không phải lão đại!"
Ầm ầm ầm!
Tất cả mọi người căng thẳng thần kinh, cầm lấy binh khí nhìn về phía người đang đến. Tổng cộng có hai con ngựa, trong đó một con chở hai người, còn một con trên lưng chở một người.
Bọn chúng nhớ kỹ, cái tên này chính là mục tiêu mà lão đại bọn chúng đuổi theo, hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?
Vậy còn lão đại thì sao?
Lâm Phàm nắm lấy lưng áo của Vương Diệu, ném mạnh hắn ra ngoài, thi thể rơi xuống đất, lộn một vòng để lộ hình dáng. Khi phát hiện cỗ thi thể này chính là lão đại, đám thổ phỉ này đều trợn tròn mắt, không thể tin vào những gì mình vừa thấy.
"Lão đại chết rồi, hắn giết lão đại."
"Bắn tên, giết hắn."
"Nhanh lên."
Đám thổ phỉ này quả không hổ danh là thổ phỉ, nếu là đám cướp bóc bình thường, thấy lão đại bị đánh chết, chắc chắn đã quay đầu bỏ chạy. Trái lại đám người này, không những không chạy mà còn nhanh chóng trấn tĩnh lại, còn muốn phản kích.
Đám cung tiễn thủ mai phục từ trước ở hai bên rừng cây ven đường, cũng không còn ẩn nấp nữa, lúc này bọn chúng đồng loạt giương cung bắn tên.
Sưu!
Sưu!
Sưu!
Vô số tiếng xé gió vang lên.
Đám cung tiễn thủ này đều có chút căn cơ võ đạo, dù yếu đến đâu, bọn chúng cũng đều lĩnh ngộ được diệu dụng của khí huyết. Cho nên mỗi một mũi tên bắn ra đều không yếu, thậm chí có thể bắn giết cả hùng sư báo săn.
Trên đường đến đây, Lâm Phàm đã sớm chuẩn bị, trong tay hắn nắm chặt một hòn đá, chính là để đối phó với đám cung tiễn thủ này.
Đưa tay...
Ném mạnh!
Hòn đá mang theo uy lực cực lớn của kình đạo khí huyết, tiếng xé gió nổ vang.
Bành!
Bành!
Những mũi tên bị hòn đá đánh trúng đều nổ tung.
Lâm Phàm dùng hai ngón tay kẹp chặt một hòn đá khác, dồn lực đến cực hạn, trong nháy mắt phóng ra. Một tiếng vang lên, một tên thổ phỉ đang bắn tên cúi đầu nhìn xuống, thấy ngực mình bị xuyên thủng, hắn không cam lòng ngã ngửa ra sau.
Từng viên đá khác được bắn ra, từng tên thổ phỉ bắn tên ngã xuống.
"Để ta!"
Trong đám cung tiễn thủ kia, một nam tử trung niên nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn đưa tay lấy một nắm lớn mũi tên từ trong túi đựng tên, gài lên dây cung, kéo căng chiến cung, cánh tay hắn nổi lên gân xanh.
"Nghịch Loạn Bát Phương!"
Ngay khi hắn buông tay, những mũi tên kia tựa như những con xà linh xảo, bơi lội lượn vòng với quỹ tích khó mà nắm bắt, nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng vẫn là Lâm Phàm.
"Cũng được đấy, một tên cung tiễn thủ có thực lực như vậy, không giống như sơn phỉ bình thường."
Lâm Phàm vẫn cưỡi trên lưng ngựa, khi những mũi tên kia bay đến trước mặt, hắn giơ hai tay lên, dễ dàng tóm gọn chúng trong lòng bàn tay.
"Trả lại cho ngươi!"
Hắn vung những mũi tên này ra, trả chúng về đường cũ, tên thổ phỉ bắn ra những mũi tên này sắc mặt đại biến. Hắn vừa định quay người bỏ chạy, liền nghe thấy mấy tiếng trầm đục vang lên, lưng hắn bị những mũi tên kia xuyên thủng, trông như một con nhím.
Một màn này khiến đám ác phỉ còn sống sót kinh hồn bạt vía.
Lâm Phàm quát lớn, "Không muốn chết thì toàn bộ ôm đầu ngồi xuống cho ta."
Lúc này, Khí Huyết của hắn hùng hậu, một tiếng quát vang lên, tựa như lôi đình nổ vang, đánh tan chút ý chí cuối cùng trong lòng bọn chúng. Có tên ác phỉ bị dọa đến vứt cả binh khí, làm theo lời Lâm Phàm, ôm đầu ngồi xuống.
Nhưng cũng có tên ác phỉ trấn tĩnh lại, một cước đạp ngã tên đồng bọn đang ngồi xuống.
"Ngốc tử, chúng ta nhiều người như vậy, chia nhau mà chạy, hắn đuổi kịp được sao?"
"Chạy a!"
Tên ác phỉ đã ngồi xuống sững sờ, lập tức phản ứng lại, đúng vậy, chúng ta nhiều người như vậy, phân tán đào tẩu, hắn có thể đuổi kịp hết được sao?
Trong khoảnh khắc đó, đám ác phỉ bỏ chạy tứ tán, mỗi tên tự chọn một chỗ phong thủy bảo địa, liều mạng chạy theo chút hy vọng sống sót mong manh.
"Thật đúng là khó giải quyết."
Lâm Phàm bất đắc dĩ, cái nhất tuyến sinh cơ này đúng là bị bọn chúng tìm ra. Loại tản ra đào tẩu này, đúng là làm khó hắn, hắn đâu phải thần tiên, có thể đuổi kịp được mấy người?
Bất quá nhất định phải giữ lại một tên để tra hỏi.
"Giá!"
Tảo Hồng Mã bắt đầu phi nước đại, Lâm Phàm nghiêng người rút một mũi tên từ trên thi thể ác phỉ, chọn lấy mục tiêu, hắn phát hiện có một tên ác phỉ dáng người hơi mập mạp đang chạy chậm chạp.
Vậy thì chọn hắn vậy.
Ác phỉ Mã Tam Quang liều mạng chạy trốn, đã từng hắn cảm thấy gia nhập vào đoàn đội này là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời, đi theo thủ lĩnh hành sự, cơ bản mọi chuyện đều thành công, chưa từng lỡ tay.
"Ngươi, Mã Tam Quang chính là sinh ra để làm ác phỉ, cho ngươi cái tên Tam Quang, chính là giết sạch, cướp sạch, gian dâm sạch." Giống như lời lão cha đã bị quan phủ chém đầu từng nói.
Nhưng có một điều hắn mãi không hiểu rõ.
Mỗi lần cướp được đồ vật, thủ lĩnh đều không độc chiếm, mà sẽ có người thần bí đến vận chuyển đi, hắn rất muốn hỏi thủ lĩnh, chúng ta vất vả cực khổ cướp đoạt, bản thân lại chẳng được gì, vậy chúng ta mù quáng cướp bóc làm gì.
Ngay khi hắn nghĩ đến những điều này, bắp chân truyền đến một trận đau đớn như xé tâm xé phổi. Hắn muốn tiếp tục chạy, nhưng cái chân kia lại không nghe theo sự điều khiển, trọng tâm mất ổn định, hắn ngã nhào xuống đất.
Hắn phát hiện bắp chân bị một mũi tên nhọn bắn thủng, máu tươi chảy ròng, trong nháy mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết, lại nhìn những bóng lưng đang dần khuất xa phía trước, tuyệt vọng vươn tay.
"Cứu ta, quay lại cứu ta, cứu ta..."
Tiếng vó ngựa tới gần.
Hắn ngẩng đầu, hô hấp dồn dập nhìn Lâm Phàm đang ngồi trên lưng ngựa, không cam lòng hỏi, "Rõ ràng nhiều người như vậy, ngươi bắn ai không tốt, vì sao nhất định phải bắn trúng ta?"
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Bởi vì ngươi có tướng mạo soái nhất."
"Ngươi thả rắm!"
Mã Tam Quang tuyệt vọng, vô lực kêu gào, muốn rút mũi tên cắm vào bắp chân ra, nhưng cảm giác đau đớn khiến hắn không thể thực hiện được.
Hoắc Linh Hủy cảm xúc hết sức dao động, nàng nhìn thấy sư phụ mình dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép tất cả nguy cơ trước mặt.
Mặc dù không phải nàng ra tay, nhưng nàng cảm nhận được cái loại khoái cảm đó, cái loại sảng khoái khi nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối.
Giờ khắc này, sự hướng tới sức mạnh của Hoắc Linh Hủy đã đạt đến cực hạn.
"Các ngươi từ đâu đến?" Lâm Phàm hỏi.
Đúng như hắn suy đoán, đám ác phỉ này không phải đám sơn tặc chiếm núi xưng vương bình thường.
Vương Diệu trước đó có thực lực võ đạo không hề kém cỏi, thậm chí có thể nói là rất mạnh, nếu tìm một nơi mở võ quán, trà trộn thành võ quán bát phẩm cũng không thành vấn đề.
Nhưng cao thủ như vậy, lại đi làm những chuyện này, còn có cả tên cung thủ vừa rồi, tiễn thuật cao siêu, không phải thứ mà đám sơn phỉ cướp bóc bình thường có thể có được.
"Ta... ta cũng không biết."
"Hả? Không biết? Vậy ít nhất cũng biết thủ lĩnh của các ngươi tên gì đi?"
"Không... không biết, chúng ta vẫn luôn gọi là thủ lĩnh."
Lâm Phàm hơi híp mắt lại, muốn biết tên này nói thật hay giả, sao hắn có cảm giác tên này thấy bản thân dễ lừa, nên muốn qua loa cho xong chuyện?
Nhưng ngay lúc này.
Phía sau truyền đến vô số tiếng vó ngựa dồn dập, nhìn theo âm thanh, bụi đất bay mù trời, mười mấy thớt tuấn mã đang phi nước đại, khí thế kinh người.
Khi khoảng cách ngày càng gần, một nam tử trung niên cầm đầu nhảy lên cao như Đại Bằng triển khai cánh, đáp xuống đất, thân thể lao về phía trước, bàn chân đạp mạnh bộc phát ra tốc độ kinh người, lướt đi trên mặt đất.
Hắn lướt tới sát mặt đất, hai tay biến chiêu, bắt đầu tụ lực, Khí Huyết ngưng tụ, chuẩn bị bùng nổ.
"Tặc nhân, dám cướp đoạt thuế bạc của triều đình, thật là gan lớn bằng trời."
"Nhận lấy cái chết.”