Sau Khi Ta Chết Đệ Tử Siêu Hung (Dịch)

Chương 36. Lần Mô Phỏng Này, Lâm Phàm Trầm Mặc Đến Lạ

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Vừa khẩn trương, vừa mong chờ.

Ánh mắt Lâm Phàm dán chặt vào giao diện mô phỏng.

‘Số lần mô phỏng khả dụng: 1’

‘Đối tượng mô phỏng khả dụng: Hoắc Linh Hủy’

‘Tiến hành mô phỏng hay không?’

Hả?

Lâm Phàm ngẩn ngơ, có chút không hiểu ra sao.

Sao lại chỉ có thể mô phỏng Hoắc Linh Hủy? Vậy Đại Xuân và Nhân Tâm thì sao? Chẳng lẽ...

Chẳng lẽ cũng đã mất mạng rồi?

Nếu thật sự đều đã chết, vậy Linh Hủy làm sao còn sống sót?

Không nghĩ nhiều, bắt đầu mô phỏng.

‘Sư phụ táng thân!’

Quả nhiên là như vậy, lại mô phỏng là lại toi mạng.

‘Hoắc Linh Hủy khó lòng chấp nhận sự thật này, nhưng thi thể sư phụ nằm ngay trước mặt, dù nàng không muốn tin, cũng phải chấp nhận đó là sự thật. Tuy thời gian ở võ quán không dài, nhưng dưới sự quan tâm của sư phụ và các sư huynh, nàng dần mở lòng, nguyện ý đón nhận những người mang đến hơi ấm cho nàng.’

‘Đặc biệt là sư phụ, luôn giảng cho nàng những đại đạo lý, dù nàng không tán đồng, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì đó là sự quan tâm của sư phụ dành cho nàng.’

Phải, không sai, biết ta hết sức quan tâm nàng, nhưng nha đầu này cũng quá có chủ kiến đi.

Tiếp tục xem mô phỏng.

‘Hoắc Linh Hủy quỳ trước linh cữu sư phụ, nước mắt chực trào ra khỏi hốc mắt. Sư phụ toàn thân không có một chỗ lành lặn, thân thể cường tráng ngày nào giờ đã gầy yếu đến đáng thương. Chu Minh Nhạc nói với nàng, sư phụ đã liều mạng đến kiệt lực mà chết, hiện trường hắn đã tận mắt chứng kiến, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu thảm khốc.’

‘Linh đường sư phụ được bố trí xong, Đại Xuân và Nhân Tâm thay nhau túc trực bên linh cữu. Nàng gọi các sư huynh vào phòng, ném các bản bí tịch đã sao chép tốt trước mặt bọn họ, nói với bọn họ, sư phụ chết là do bị báo thù, chúng ta chưa chắc có thể sống sót. Võ quán không thể ở lại được nữa, nhất định phải rời đi, hơn nữa là phải đi ngay lập tức.’

‘Hoắc Linh Hủy biết các sư huynh không chịu đi, đại sư huynh nói với nàng, võ quán là tâm huyết của sư phụ, ta thân là đại sư huynh, dù biết rõ nguy hiểm, cũng sẽ không rời đi. Nhị sư huynh còn quá nhỏ, không biết đi đâu về đâu, cũng lựa chọn ở lại võ quán.’

‘Hoắc Linh Hủy rời đi, trước khi đi, nàng kiên định nói, ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi.’

‘Mấy ngày sau, Hoắc Linh Hủy ngụy trang thành ăn mày, từ võ báo biết được, Lâm Thị võ quán ở Nhị Hà trấn bị thảm sát diệt môn. Nghe nói quán chủ chết do bị quỷ dị ám hại, Hoắc Linh Hủy bi thương đến muốn phát điên, quỳ xuống đất, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, thề với trời, nàng nhất định phải báo thù cho sư phụ và các sư huynh.’

Quỷ dị?

Ta chết vì bị quỷ dị ám hại, nói cách khác, trên đường cùng Vương Dược áp giải Điền Dã đến Võ Các, đã gặp phải quỷ dị.

Đây là lần thứ hai Lâm Phàm biết được sự tồn tại của quỷ dị từ mô phỏng.

Không tu luyện tâm pháp thì không có cách nào đối phó với những thứ đáng sợ đó.

Mình bị giết, cũng là hợp tình hợp lý.

‘Ba năm sau, Hoắc Linh Hủy mười ba tuổi ngồi ngay ngắn trên bảo tọa da hổ ở chính đường Trung Nghĩa Đường. Thân thể cao lớn vạm vỡ, uy thế bức người, trong đại sảnh là một đám ác nhân mặt mày hung tợn, khi nhìn thấy nàng, tất cả đều run rẩy như chuột thấy mèo. Bọn chúng biết rõ vị nữ đại đương gia này tàn nhẫn đến mức nào, giết người chưa bao giờ để lại toàn thây.’

‘Lúc này Hoắc Linh Hủy đã có tu vi Khí Huyết Cảnh tứ trọng, còn xây dựng thế lực riêng cho bản thân. Nàng luôn tin chắc, kẻ mạnh sinh tồn, vốn dĩ thế đạo này là như vậy. Những lời dạy bảo của sư phụ, qua những năm tháng trải nghiệm, nàng càng ngày càng xác định, sư phụ đã sai rồi.’

Lâm Phàm: …

Cái gì? Cái gì thế này!

Lâm Phàm có chút khó mà tiếp nhận, sao lại trở nên hung tàn đáng sợ hơn cả lần mô phỏng đầu tiên thế này?

‘Mười bốn tuổi, Hoắc Linh Hủy tu luyện Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp đến tầng thứ ba, khí huyết có chút biến đổi, nhưng hiệu quả quá nhỏ bé.

Mười sáu tuổi, nàng khổ tu Thập Nhị trọng tâm pháp đến tầng thứ năm, tiến triển chậm chạp, nhưng tu vi võ đạo đã đạt Khí Huyết cảnh tầng bảy, vượt xa sư phụ khi đó. Nàng biết vẫn còn quá yếu, nếu muốn báo thù cho sư phụ, sức mạnh này chưa đủ. Trong thời gian này, nàng điều tra ra kẻ hại chết sư phụ chính là Lưu Thiên Tuyệt, quán chủ Long Hổ võ quán.’

‘Mười bảy tuổi, Hoắc Linh Hủy dẫn người cướp đường, không ngờ lại gặp một nữ tử mỹ mạo, yêu dị dị thường, toàn thân tản ra khí tức khiến người khó chịu. Nữ tử vung tay, nghiền nát tất cả thuộc hạ của Hoắc Linh Hủy, cười khẩy còn gọi nàng là oa nhi, tu vi thấp kém, nhưng tâm tính không tệ, muốn thu làm đệ tử.’

‘Hoắc Linh Hủy biết rõ nữ tử trước mắt đáng sợ, nhưng nàng muốn báo thù, trừ nàng ta ra, không ai có thể giúp đỡ nàng. Vì vậy, nàng đưa ra điều kiện, ta từng có một vị sư phụ, chỉ là bị quỷ dị hại chết. Nếu ta có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân báo được thù, ta nguyện làm trâu làm ngựa, bái ngươi làm sư phụ.’

Nữ tử cười lớn, chế nhạo: sư phụ ngươi lại bị quỷ dị giết chết, quả nhiên là phế vật.’

‘Hoắc Linh Hủy tuyệt không cho phép ai sỉ nhục sư phụ của nàng, lớn tiếng quát mắng, bắt nàng ta im miệng. Đồng thời trong lòng nàng âm thầm ghi hận, nếu thực sự phải bái nàng ta làm sư, đợi đến khi thực lực bản thân đủ mạnh, nhất định phải xé nát cái lưỡi của nữ nhân này.’

‘Nữ tử không giận, ngược lại cười ha hả, dường như nhìn thấu tâm pháp Hoắc Linh Hủy đang tu luyện, nói thẳng, ngươi tu luyện tâm pháp quá chính thống, chỉ là nhất phẩm mà thôi, nếu ngươi muốn tu đến mức có thể giết được quỷ dị, nếu không có kỳ ngộ, ít nhất cũng phải mười năm. Thời gian quá dài, không phải điều Hoắc Linh Hủy mong muốn.’

‘Nữ tử truyền cho Hoắc Linh Hủy một môn tâm pháp, gọi là ‘Thực Nhật Thôn Thiên Công’, có thể thu nạp khí huyết của võ giả thiên hạ để sử dụng. Càng giết nhiều người, môn tâm pháp này càng nhanh chóng tăng lên. Đến lúc đó, khí huyết đặc tính tự thành, sẽ có năng lực giết chết quỷ dị.’

‘Hoắc Linh Hủy nhìn chằm chằm nữ nhân này một cái, dường như suy nghĩ điều gì, lựa chọn tiếp nhận.’

‘Hai mươi tuổi, Hoắc Linh Hủy đã khiến thiên hạ chấn động, người người đều biết đến nữ ma đầu giết người không chớp mắt. Không biết bao nhiêu võ giả đã bị nàng tàn nhẫn giết chết. Cho dù nhiều cao thủ đến vây giết, nhưng cuối cùng đều không trở lại, ai cũng không biết bên cạnh nữ ma đầu kia có cao thủ tọa trấn.’

‘Một ngày, Hoắc Linh Hủy giáng lâm Mặc Vân thành, tiến vào Long Hổ võ quán, đại khai sát giới, chó gà không tha. Ngay cả chó hoang đi ngang qua cũng bị nàng đạp đến thất khiếu chảy máu, cả nhà bị đồ sát. Nàng hỏi thăm về con quỷ dị đã hại sư phụ nàng ở đâu, biết được nó đã bị diệt từ lâu. Lại biết được kẻ đứng sau màn khi đó là Tống Nhất Đao của Thiên Đao võ quán, chỉ là đáng tiếc, Tống Nhất Đao kia đã bị giết từ mấy năm trước. Nhưng sát ý vẫn quấn quanh Hoắc Linh Hủy, nàng không nói hai lời, với sát ý ngập tràn, nàng đá văng cánh cửa lớn của Thiên Đao võ quán đang suy tàn, đối mặt với những lão nhân hài tử trẻ em, trong mắt nàng sát ý bùng nổ.’

‘Giết!’

‘Đại thù đã báo, Hoắc Linh Hủy lộ ra một nụ cười thê lương, lại nhìn về phía nữ nhân đã dẫn dắt nàng, mở miệng nói: Ta biết ngươi dạy ta Thực Nhật Thôn Thiên Công là có mưu đồ, bây giờ tâm nguyện của ta đã xong, ngươi muốn gì thì cứ đến lấy đi.’

‘Nữ tử kinh ngạc tán thán sự thông minh của Hoắc Linh Hủy, nói cho nàng biết Thực Nhật Thôn Thiên Công là bất thế kỳ công. Tu luyện đi theo con đường chính đạo cần thời gian quá lâu, nhưng lại có đường tắt, chính là dùng sát lục võ giả thiên hạ để thu nạp khí huyết của bọn hắn cho bản thân sử dụng. Chỉ là đời này đều khó có khả năng đột phá đến Tiên Thiên cảnh, bất quá nếu đem công pháp này truyền cho người khác, để hắn đi đường tắt, sau đó ta đem hắn xem như lò đỉnh hấp thu hết, đó lại là con đường chính đạo.’

‘Nghe xong những lời này, Hoắc Linh Hủy không có bất kỳ oán hận nào, thần sắc bình tĩn, khóe miệng nàng tràn ra máu đen, khiến nữ tử kinh hãi biến sắc, nói thẳng: Ngươi muốn làm gì?’

‘Hoắc Linh Hủy cười lạnh nói: Lúc trước ngươi sỉ nhục sư phụ ta, ta ghi nhớ trong lòng. Ngươi hao tổn thời gian mấy năm ở bên cạnh ta, bây giờ lại không chiếm được gì cả, ta muốn ngươi tức đến nổ phổi, thẹn quá hóa giận.’

‘Ha ha ha... Sau mấy tiếng cười lớn, Hoắc Linh Hủy ầm ầm ngã xuống đất, toàn thân bị độc dược ăn mòn, biến dạng hoàn toàn.’

‘Nữ tử tức giận một chưởng đánh Hoắc Linh Hủy thành tro bụi.’

‘Hưởng thọ hai mươi năm.’

‘Lần mô phỏng này kết thúc.’

‘Chọn một phần thưởng dưới đây.’

‘Cảnh giới võ học: Khí Huyết cảnh tầng mười hai’

‘Thực Nhật Thôn Thiên Công viên mãn, Chính Đạo.’

‘Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp viên mãn.’

‘Bách Liệt Truy Hồn Thối viên mãn.’

‘Hủ Cốt Đan: Ba viên.’

‘Xin hãy lựa chọn phần thưởng.’

Giờ khắc này, Lâm Phàm hoàn toàn trầm mặc, không phải vì những phần thưởng này.

Mà là cuộc mô phỏng của Hoắc Linh Hủy, khiến hắn xem mà lặng người.

Lần đầu tiên mô phỏng sống đến mười tám tuổi, lần thứ hai mô phỏng sống đến hai mươi tuổi.

Nhưng lần này mô phỏng so với lần đầu tiên còn tuyệt vọng hơn, còn đáng sợ hơn, còn cực đoan hơn, thậm chí đến cuối cùng, khiến trong lòng Lâm Phàm dâng lên tức giận.

"Đồ đĩ chó má, dám đánh ái đồ của ta thành tro bụi, còn muốn coi ái đồ của ta là lò đỉnh. Đừng để lão tử gặp được ngươi, nếu thật sự gặp phải ngươi, tuyệt đối sẽ đem ngươi… CMN, không nói nữa, quá đáng.”