Sau Khi Ta Chết Đệ Tử Siêu Hung (Dịch)

Chương 37. Tiểu Cô Nương Xuống Đây Nào, Thúc Thúc Cho Ngươi Xem Bảo Bối

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Phần thưởng lần này vô cùng phong phú.

Cảnh giới võ học Khí Huyết cảnh thập nhị trọng, một phần thưởng không tệ, nếu như trong mô phỏng, phần thưởng của hắn chỉ là vài chiêu quyền cước viên mãn, không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ trực tiếp chọn cảnh giới là được.

Nhưng lần này có hai môn tâm pháp viên mãn lại có sức hấp dẫn quá lớn.

Dựa theo tình huống trong mô phỏng, lần này hắn gặp quỷ dị, rồi chết trong tay quỷ dị, không phải nói không có cách nào đối phó quỷ dị, mà là không tu thành tâm pháp mang lại đặc tính đặc biệt, không thể giết chết quỷ dị.

Thực Nhật Thôn Thiên Công.

Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp.

Trong mô phỏng, nữ tử kia đã nói, Lục Hợp Kình Thiên Tâm Pháp là tâm pháp chính thống, không có gì đáng nói. Còn Thực Nhật Thôn Thiên Công thuộc về bất thế kỳ công, vô cùng khó tu luyện. Đồng thời có hai con đường, một là con đường tu hành quang minh chính đại, một là đường tắt, nhưng về sau sẽ không thể đột phá đến Tiên Thiên cảnh.

Nếu không phải phần thưởng mô phỏng ghi rõ Chính Đạo, hắn chắc chắn sẽ không chọn Thực Nhật Thôn Thiên Công.

Tác hại quá lớn, dù cho hắn có thể từ mô phỏng lấy được phần thưởng cảnh giới võ đạo, cũng không thể tự phong bế con đường tu luyện của mình.

Bất kể như thế nào, có chuẩn bị chu đáo, cũng phải chừa cho mình một đường lui.

Hiện tại không có tác hại đó, tự nhiên không cần suy nghĩ nhiều.

Đến mức phần thưởng cuối cùng Hủ Cốt Đan, Lâm Phàm xem cũng không thèm liếc mắt, đó là độc đan Hoắc Linh Hủy dùng để tìm chết.

Lựa chọn Thực Nhật Thôn Thiên Công.

Trong khoảnh khắc, Lâm Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khí tức chí dương chí cương hùng hậu, lưu chuyển khắp toàn thân. Lục phủ ngũ tạng đã được rèn luyện nay lại một lần nữa được thăng hoa, khí huyết bản thân đang tăng lên.

"Ta hiện tại chỉ là Khí Huyết cảnh lục trọng, nhưng khí huyết ẩn chứa trong người đã vượt qua cường độ của Khí Huyết cảnh lục trọng thông thường rất nhiều."

"Phải, cảnh giới tăng lên, ta đây là bước vào Khí Huyết cảnh thất trọng, Khí Huyết Cụ Hiện? Chờ một chút, khí huyết vẫn còn đang tăng lên, bát trọng Khí Huyết Lang Yên." Lâm Phàm không ngờ sự tăng lên lại lớn đến vậy.

Thất trọng và bát trọng liên quan đến mức độ hùng hậu của khí huyết, nguyên nhân người tu luyện bình thường không thể đột phá từ lục trọng lên thất trọng, chỉ có thể là do khí huyết chưa đủ hùng hậu đến một trình độ nhất định.

Việc đột phá từ thất trọng lên bát trọng cũng tương tự, võ giả bình thường khi đạt bát trọng, dốc toàn lực bộc phát khí huyết cũng chỉ có thể đạt Lang Yên đến một thước như ngọn lửa chập chờn.

Nhưng Lâm Phàm cảm giác một khi hắn toàn lực bộc phát, e rằng sẽ như mặt trời chói chang, không thể dùng thước để hình dung.

Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của hắn, còn cụ thể như thế nào, phải thi triển mới biết được.

Ngay sau đó, những nội dung liên quan đến tu luyện Thực Nhật Thôn Thiên Côn tràn vào trong đầu hắn.

Môn tâm pháp này yêu cầu người tu luyện phải tu hành một canh giờ vào buổi trưa, khi dương khí mạnh nhất. Thuộc về tâm pháp nước chảy đá mòn, cần phải kiên trì bền bỉ, không thể thành công một sớm một chiều.

Còn cái gọi là đường tắt, chính là hấp thu khí huyết của võ giả, đem khí huyết chí dương chí cương của bọn họ dung nhập vào trong cơ thể. Lâu dần tâm pháp được tăng lên, nhưng khí huyết bản thân lại vô cùng hỗn tạp, làm loạn căn cơ, từ đó chặt đứt con đường lên Tiên Thiên cảnh.

Nữ tử kia coi Linh Hủy như lò đỉnh, hẳn là có một môn bí pháp, có thể loại trừ tạp chất, từ đó chỉ hấp thu khí huyết chí dương chí cương.

"Lâm quán chủ, ngươi sao vậy?" Bên tai truyền đến giọng nói kinh hãi của Vương Dược.

Lâm Phàm lấy lại tinh thần, mới phát hiện Vương Dược đứng cách hắn vài mét, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Rõ ràng vừa rồi hắn đột phá, khí tức tản ra đã ảnh hưởng đến Vương Dược.

"Không có việc gì, vừa rồi có chút lĩnh ngộ, hơi tiến bộ chút thôi." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

"Hả? Thẩm vấn cũng có thể đột phá?" Vương Dược nuốt nước bọt.

Hắn cảm thấy Lâm quán chủ chắc chắn đang gạt người, vừa rồi hắn đứng bên cạnh Lâm Phàm, bỗng nhiên cảm thấy một cổ khí tức cực nóng tràn ra từ cơ thể Lâm Phàm, kinh hãi khiến hắn liên tục lùi về phía sau, cảm giác áp bức kia quá mạnh.

"Chuyện này chẳng phải rất bình thường sao, vốn dĩ đột phá không cần chọn địa điểm. Cảm giác tới, tự nhiên sẽ đột phá, bây giờ không còn sớm, chúng ta về nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai sẽ lên đường." Lâm Phàm nói.

Vương Dược biết Lâm quán chủ không muốn nói thêm về việc này.

Ở giang hồ lăn lộn lâu như vậy, đạo lý này hắn vẫn hiểu, Vương Dược ném cho một câu kỳ tài ngút trời rồi rời khỏi.

Người kinh hãi nhất, tất nhiên là Điền Dã.

Tu vi võ đạo của hắn không hề yếu, nhãn lực vẫn phải có.

""Rốt cuộc ngươi là ai? Khí huyết biến hóa vừa rồi của ngươi, tuyệt đối không chỉ là một chút đột phá." Điền Dã chấn kinh, nếu như Vương Dược chỉ cảm thấy nóng bỏng, đối với Điền Dã mà nói, chẳng khác nào từ việc đến gần đống lửa bỗng chốc biến thành biển lửa. Loại khí huyết tăng vọt mang lại xung kích này, không thể nào qua mắt hắn được.

"Ta là gia gia ngươi, được chưa?"

Lâm Phàm tóm lấy Điền Dã, tay không bóp gãy xích sắt, mang theo hắn hướng về võ quán đi.

"Gia gia, ngươi thả tôn tử ta ra đi!"

Lâm Phàm: ...

CMN không có tiết tháo, vô liêm sỉ!

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Hai con tuấn mã rời khỏi Nhị Hà trấn, Lâm Phàm vẫn cưỡi con Tảo Hồng Mã yêu quý của mình, bởi vì cả hai đã quen thuộc, hai quả trứng cũng không khó chịu.

Nửa chặng đường đầu trôi qua bình an vô sự.

Lâm Phàm vẫn đang suy nghĩ về chuyện Điền Dã nói kẻ đứng sau màn là Long Hổ võ quán. Nhưng trong mô phỏng, Lưu Thiên Tuyệt chỉ là con rối, chân chính đứng sau là Tống Nhất Đao của Thiên Đao võ quán.

Một cái thất phẩm võ quán, một cái lục phẩm võ quán.

Võ quán mạnh nhất ở Mặc Vân thành cũng chỉ là lục phẩm, thế lực chắc chắn rất lớn. Bất quá nghĩ đến trong mô phỏng Tống Nhất Đao đã bị giết từ mấy năm trước, vậy có nghĩa là thế lực cũng chỉ đến thế thôi, nếu thật sự lớn mạnh thì sao có thể bị giết được?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy bớt lo lắng hơn.

Không biết qua bao lâu, thời tiết vốn đang sáng sủa bỗng trở nên u ám, ngẩng đầu lên, hóa ra là mây đen che khuất mặt trời, phía trước lại xuất hiện một con đường bị cây cối bao phủ rậm rạp.

Một cơn gió từ phương xa thổi tới, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Khi bọn hắn tiến vào con đường này, một tiếng cười như chuông gió lay động truyền đến, chỉ thấy trên một cành cây, một tiểu cô nương mặc đồ đỏ đang ngồi, lắc lư đôi chân trần, cười híp mắt nhìn về phía đám người Lâm Phàm vừa xuất hiện.

Một cỗ khí tức bất an ập đến.

Đám ngựa kinh hãi, tựa hồ gặp phải mãnh thú đáng sợ.

Vương Dược khi thấy tiểu cô nương mặc đồ đỏ kia, ban đầu còn không cảm thấy có vấn đề, còn định hỏi người lớn nhà ngươi đâu?, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn đại biến, mồ hôi lạnh túa ra.

"Lâm, Lâm quán chủ, chúng ta nguy rồi, chúng ta gặp phải quỷ dị." Giọng Vương Dược run rẩy, nếu gặp yêu ma thì còn tốt, với thực lực của Lâm quán chủ chắc chắn có thể liều mạng, nhưng gặp phải quỷ dị thì coi như xong đời.

Thứ này còn đáng sợ hơn cả yêu ma, nếu không tu thành tâm pháp, căn bản không có cách nào đối phó.

"Ta còn tưởng quỷ dị phải có dáng vẻ khủng bố đến mức nào chứ, ngươi xem, trông nó không phải rất khả ái hay sao?" Lâm Phàm nói

Vương Dược ngây người, có thể đừng đùa được không, đây mà là chuyện khả ái sao?

"Ha ha ha ha..." Điền Dã cười lớn cuồng ngạo, "Lâm quán chủ, lần này ngươi chết chắc rồi, ngươi muốn đưa ta đến Mặc Vân thành nghiệm chứng, ta cho ngươi biết, ngươi không đi được đâu, bởi vì ngươi không qua nổi cửa ải này, còn Điền Dã ta sẽ đích thân nhặt xác cho ngươi."

"Ngươi cảm thấy ngươi có thể sống sót sao?" Lâm Phàm cười hỏi.

Ự...

Điền Dã sững sờ im lặng vài giây, tựa hồ nghĩ đến một chuyện đáng sợ nào đó.

"Lâm quán chủ, mau, chúng ta tranh thủ thời gian quay trở lại, chỉ cần chạy về đến Nhị Hà trấn, có khí tức trấn áp của Trấn Ma Thạch, quỷ dị sẽ không dám đến gần." Điền Dã hoảng hốt rồi.

Hắn nghĩ đến việc giết người diệt khẩu.

"Ta vẫn thích bộ dạng kiêu ngạo bất tuân vừa rồi của ngươi hơn." Lâm Phàm nhảy xuống ngựa, cười nói.

Vương Dược cố nén nỗi sợ hãi trong lòng.

"Lâm quán chủ, ngươi mang theo hắn chạy nhanh đi, ta chắc là có thể chống đỡ được vài hơi thở."

Lâm Phàm khoát tay, ra hiệu cho hắn đừng hoảng hốt, sau đó hướng về phía trước đi đến. Đưa tay hướng về phía tiểu cô nương mặc đồ đỏ đang ngồi trên cành cây vẫy vẫy tay.

"Tiểu cô nương, ngươi xuống đây nào, thúc thúc cho ngươi xem bảo bối." Tiểu cô nương mặc đồ đỏ ngồi trên cành cây vẫn luôn giữ nụ cười trên môi.

Thân thể nghiêng về phía trước, như chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống.

Lúc này Lâm Phàm trừng mắt một cái, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, khí huyết ngưng tụ, trọng quyền xuất kích. Bịch một tiếng, tàn nhẫn đấm xuyên qua bụng của tiểu cô nương mặc đồ đỏ khi nàng còn chưa chạm đất.

Một quyền này vừa nhanh vừa độc.

Xuyên thủng phần bụng, máu tươi phun tung tóe trên mặt đất.

Lâm Phàm khẽ vung tay, hất văng tiểu cô nương mặc đồ đỏ ra xa.

Quỷ dị.

Qua xúc cảm vừa rồi, hắn phát hiện nó hết sức chân thực, không khác gì người thường.