Sau Khi Ta Chết Đệ Tử Siêu Hung (Dịch)

Chương 39. Tống Ca, Miệng Ta Xưa Nay Vẫn Luôn Cứng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Mặt trời chiều ngả về tây, ánh hoàng rực rỡ như dát vàng phủ kín Mặc Vân thành. Dân chúng kéo lê thân thể mệt mỏi, trên mặt vẫn nở nụ cười, kết thúc một ngày lao động vất vả.

Thiên Đao võ quán, thư phòng.

"Lưu huynh, mời dùng trà."

Tống Nhất Đao hành xử khách khí, động tác pha trà, dâng trà liền mạch như nước chảy mây trôi, chỉ là trên gương mặt lại chẳng thấy chút nhiệt tình nào, bình tĩnh như mặt hồ lặng không gợn sóng.

"Đa tạ Tống Ca."

Trên mặt mang vết sẹo, Lưu Thiên Tuyệt thoáng ngỡ ngàng như được sủng ái mà lo sợ, vội vàng đứng dậy cảm tạ. Đối diện với sự khách khí bất thường của Tống Ca, trong lòng hắn bỗng dâng lên cảm giác bất an, cứ như thể sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.

"Nếm thử xem, đây là lá trà dại Bạch Thủ Sơn, hương vị không tệ, ta cũng chỉ lấy được một ít." Tống Nhất Đao mời trà, chậm rãi nói

"Ấy ấy." Lưu Thiên Tuyệt vốn là người thô kệch, định bụng uống cạn một hơi, nhưng thấy Tống Ca nâng chén trà, nhấp từng ngụm nhỏ, hắn cũng bắt chước, nhấp một ngụm, "A, quả thật là trà ngon."

Bảo hắn làm người thì hắn rất rành, nhưng bảo hắn bình phẩm trà ngon dở, hắn chỉ biết nói một câu, trà ngon.

Đó là lý do thoái thác đặc hữu của kẻ ít học.

Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại thấp thỏm không yên.

Nhớ lại trước kia, Tống Nhất Đao đối với hắn luôn lạnh nhạt, thậm chí thường nói, "Ngươi cái loại thô phu này, thưởng trà chỉ tổ phí của, uống rượu của ngươi là được rồi."

Vậy mà giờ không chỉ mời trà, lại còn là trà ngon, điều này khiến hắn càng thêm bất an.

Quả nhiên chưa kịp uống thêm mấy ngụm, bên tai đã vang lên một câu khiến hắn giật mình kinh hãi.

"Chuyện đã xảy ra biến cố."

"A?" Lưu Thiên Tuyệt vội vàng đặt chén trà xuống, "Tống Ca, sao lại xảy ra chuyện được? Tên Điền kia có cảnh giới cũng là Khí Huyết cảnh thất trọng, còn họ Lâm kia hình như cũng chỉ Khí Huyết cảnh ngũ trọng thôi mà."

Tống Nhất Đao không đáp, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn trời chiều ngoài kia, chậm rãi nói: "Lưu huynh, hiện giờ chỉ còn một con đường, ngươi đi tự thú, đem toàn bộ trách nhiệm nhận hết về mình."

Loảng xoảng!

"Tống Ca, ngươi không thể bỏ mặc ta a, ta là vì ngươi mà liều mạng, bên Điền Dã xảy ra chuyện, hẳn là vẫn còn cứu vãn được mà." Sắc mặt Lưu Thiên Tuyệt đại biến, vì quá hoảng loạn, đứng dậy làm đổ cả ghế,

Giờ phút này, hắn thực sự hoảng sợ.

Cướp thuế bạc, giết quan binh.

Cho hù hắn là quán chủ võ quán thất phẩm, cũng khó giữ được đầu trên cổ.

"Tống Ca, ta lăn lộn giang hồ tới giờ đâu có dễ dàng, ngươi nghĩ cách giúp ta với, ta cầu xin ngươi." Lưu Thiên Tuyệt nhìn thấy Tống Ca vẫn thản nhiên, lòng càng rối loạn, lập tức quỳ rạp sau lưng Tống Nhất Đao, giọng nghẹn ngào.

Hắn không dám nói, chuyện này là do Tống Nhất Đao đứng sau chỉ điểm, nếu ngươi không giữ được ta, ta sẽ khai ra ngươi.

Nhưng lời này sao dám nói ra, tuyệt đối không thể, một khi nói ra, chỉ sợ bản thân sẽ biến mất không dấu vết.

"Đứng dậy đi, ta đâu có nói không giúp ngươi." Tống Nhất Đao lên tiếng, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Mưu tính bày ra từ trước, vốn định chờ Điền Dã ở Nhị Hà trấn giết chết tên họ Lâm xong, sẽ để quỷ dị hồng y diệt khẩu Điền Dã. Nào ngờ đến giờ chẳng thấy tin tức nào từ quỷ dị hồng y, trong khi thám tử lại báo về Lâm Phàm cùng Vương Dược đã dẫn theo Điền Dã trở về Mặc Vân thành.

Hắn vô cùng kinh hãi, không dám tin nổi, quỷ dị hồng y lại bị giết sao?

Vương Dược thì không thể, chỉ là Võ Các mới lên, chẳng có thực lực gì, trừ phi là tên Lâm Phàm kia, nhưng còn trẻ như vậy, lẽ nào đã tu thành tâm pháp.

Nếu thật sự là vậy, những kẻ dò la tin tức kia đều đáng chết.

"Tống Ca, vậy ta nên làm gì?" Nghe đến đây, Lưu Thiên Tuyệt như thấy được hy vọng.

"Tự thú, ngươi vẫn nên đi tự thú."

"Lại tự thú?"

"Không sai, tự thú là con đường duy nhất cho ngươi, cướp thuế bạc liên quan trọng đại, Mặc Vân thành không thể thẩm vấn ngươi, chắc chắn sẽ áp giải ngươi về quốc đô, nhẹ thì sung quân, nặng thì chém đầu. Nhưng không sao, cho dù là sung quân hay chém đầu, ta đều có thể bảo đảm ngươi bình an vô sự."

"A, cái này..."

"Trên có người, hiểu chưa? Lấy con báo đổi Thái Tử, hiểu không?"

Lưu Thiên Tuyệt ngẩn ra, sau đó lập tức mừng rỡ, đúng rồi, chiêu này thật diệu, bất kể là sung quân hay chém đầu cũng chẳng đến lượt hắn.

"Tống Ca, ta hiểu rồi, ngươi yên tâm, ta xưa nay miệng vẫn cứng, năm xưa còn trẻ bị quan phủ bắt, chịu ba roi cũng không khai ra đồng bọn."

Đối với Lưu Thiên Tuyệt, nói vậy chỉ là để cam đoan bản thân đáng tin cậy.

Nhưng lọt vào tai Tống Nhất Đao, ý tứ lại không hẳn như thế.

"Lưu huynh, ngươi ta quen biết đã nhiều năm, một đường nâng đỡ ngươi đến giờ, vinh hoa phú quý chẳng thiếu, bây giờ chịu chút ủy khuất này cũng là vất vả cho ngươi. Ngươi yên tâm, võ quán của ngươi ta sẽ nghĩ cách bảo toàn, để nhi tử ngươi tiếp quản vị trí quán chủ." Tống Nhất Đao vỗ vai Lưu Thiên Tuyệt

"Tốt, tốt, vậy thì quá tốt, Tống Ca, làm phiền ngươi." Lưu Thiên Tuyệt vô cùng mừng rỡ.

Hắn nghĩ đợi mọi chuyện qua đi, bản thân thay tên đổi họ, ai còn nhận ra hắn, vẫn có thể sống cuộc đời sung túc, còn võ quán, chỉ cần hắn còn họ Lưu, vậy thì không thành vấn đề.

"Đi cửa sau, khiêm tốn một chút, lập tức đi tự thú, nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói.” Tống Nhất Đao khoát tay.

"Được." Lưu Thiên Tuyệt vội vàng rời đi.

Chờ đối phương khuất bóng, ánh mắt Tống Nhất Đao dần trở nên lạnh lẽo. Hắn chờ Lưu Thiên Tuyệt nhận hết mọi tội danh về mình xong, tuyệt đối sẽ không để hắn còn sống sót.

Sống, chính là một mối họa.

...

Kỹ viện.

Nghiêm Võ mặt mày nịnh nọt, cười hì hì nhìn Lưu Đào đang trái ôm phải ấp các cô nương, tay không ngừng mò túi tiền, càng móc càng thấy xót xa.

Nhưng không còn cách nào khác, hắn nhất định phải hòa mình cùng Lưu Đào.

Những ngày này, ăn uống ngủ nghỉ đều do hắn lo liệu.

Nghĩ lại cảnh hai người bị đánh ở Võ Các, Nghiêm Võ vẫn còn thấy đau thịt, tên kia ra tay thật sự tàn nhẫn, may mà hai nhà đều mở võ quán, thuốc thang đầy đủ, vết thương cũng nhanh lành.

"Nghiêm Võ, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau rót rượu cho ca và các cô nương đi." Lưu Đào ra vẻ đại ca, sai bảo Nghiêm Võ như sai một tên tiểu đệ.

Cùng là võ quán thất phẩm, Nghiêm Võ nghĩ thầm chúng ta cũng ngang hàng mà, nhưng giờ chỉ có thể cười nịnh nọt, tỏ ra nhiệt tình hết mức, không dám lộ chút bất mãn nào.

Không còn cách nào khác.

Cha, con cũng là vì cha mà thôi!

Lúc này Lưu Đào chơi đùa vô cùng hứng khởi, bên trái sờ một cái, bên phải bóp một cái, sức lực không nhỏ, khiến các cô nương ríu rít kêu lên.

Đối với các cô nương này mà nói, các nàng cũng đã chịu đủ Lưu Đào.

Nhưng biết làm sao được.

Ai bảo cha hắn là quán chủ Long Hổ võ quán, các nàng đâu dám đắc tội.

"Lưu thiếu gia, Nghiêm thiếu gia người ta cũng là quán chủ thất võ quán phẩm tương lai, sao lại nghe lời ngươi như vậy a?" Một cô nương nũng nịu hỏi.

“Thất phẩm cũng có thất phẩm khác nhau, hắn phải hầu hạ ta, cha hắn phải hầu hạ cha ta. Nghiêm Võ, ngươi nói có đúng không?" Lưu Đào cười ha hả

"Đúng, không sai, chính là như vậy." Nghiêm Võ mặt mày tươi cười lấy lòng.

Ngoài miệng nói thế, trong lòng thì đã mắng Lưu Đào đến máu chó đầy đầu, thôi thì ai muốn bước lên đỉnh cao nhân sinh mà chẳng có lúc phải cúi đầu.

Nhưng đúng lúc này.

"Có chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi! Quán chủ Long Hổ võ quán, Lưu Thiên Tuyệt đã đến Võ Các tự thú, nói số thuế bạc bị cướp trước đây chính là do hắn ta sai người đi cướp." Một người hớt hải chạy vào kỹ viện, lớn tiếng hô.

Kỹ viện vốn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng thở.

"Phóng cái rắm vào mặt mẫu thân ngươi, đứa nào dám nói nhăng nói cuội, có phải muốn chết không?" Lưu Đào đang vui vẻ bỗng ngây người, lập tức đứng bật dậy, nổi giận quát

Hắn không tin phụ thân mình lại đi cướp bạc thuế, cho dù là cướp đi nữa, hắn cũng không tin phụ thân mình sẽ đi tự thú.

Đầu óc có vấn đề chắc?

"Chính xác trăm phần trăm, nếu ta nói dối, thiên lôi liền đánh xuống, nhiều người đều thấy, không tin thì ngươi tự đi Võ Các tìm phụ thân ngươi mà hỏi."

Chỉ trong chốc lát, hiện trường liền xôn xao.

Ngay cả những khách làng chơi đang ôm ấp các cô nương cũng buông tay, nhao nhao bàn tán.

"Thiếu gia, không xong rồi, lão gia gặp chuyện rồi." Đúng lúc này, quản gia Long Hổ võ quán xuất hiện

Quản gia vừa xuất hiện, chuyện này càng được xác thực.

Giờ khắc này, Lưu Đào chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả Thiên Đô như sắp sụp đổ.

"Nghiêm Võ, Nghiêm Võ, đi, mau đi với ta đến Võ Các, chuyện này ta nhất định phải..."

"Ấy ấy, gọi ai đó, ta với ngươi thân quen lắm sao? Đừng có lôi kéo quan hệ bậy bạ, Nghiêm Võ ta là quán chủ tương lai của Nghiêm Thị võ quán, thân là người chính phái, ngươi đừng hòng kéo ta xuống nước."

"Các vị, ta đã sớm phát hiện tên này có vấn đề, nên mới nhẫn nhịn ở bên cạnh hắn. Bây giờ phụ thân hắn xảy ra chuyện, chứng tỏ hắn cũng không thoát khỏi liên quan. Theo ta thấy, chúng ta nên đưa hắn đến Võ Các, biết đâu còn được thưởng." Nghiêm Võ vội vàng gạt tay Lưu Đào ra, ngẩng đầu nói.

"Đúng, đừng để hắn chạy."

"Bắt lấy hắn."

"Đưa hắn đến Võ Các."

Những kẻ đến đây chơi gái, cơ bản đều không thiếu tiền.

Giờ phút này nhiệt tình như vậy, nguyên nhân duy nhất chính là muốn nhân cơ hội này đi hóng chuyện.

Lúc này Lưu Đào bối rối, giơ tay chỉ vào Nghiêm Võ, như không thể tin nổi tên tiểu tử này lại trở mặt nhanh như vậy.

"Hừ!" Nghiêm Võ ngẩng đầu, khinh miệt nhìn Lưu Đào.