Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Địa lao tăm tối ẩm thấp nồng nặc mùi mục rữa xộc thẳng vào khứu giác.
Tại Mặc Vân thành này, dưới sự trấn thủ của Lý Trường Phong, vị quan lão gia kia của Võ Các cũng không dám giở những trò mèo trái pháp luật, bắt người gánh tội thay bậy bạ.
Tuy dân chúng Mặc Vân thành không phải lũ ngốc, nếu gặp phải những oan tình kêu trời không thấu, đất không hay, liền kéo nhau đến Võ Các thỉnh cầu minh oan. Có lẽ người khác chẳng thèm ngó ngàng, nhưng dân gian đều biết, Võ Các có một người tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chính là Nhan chấp sự.
Lưu Thiên Tuyệt bị trói gô trên giá chữ thập, kẻ thẩm vấn hắn lại là tâm phúc của Lương Trọng Cửu. Quan phủ Mặc Vân thành không thể nhúng tay vào, thậm chí từ khi Lưu Thiên Tuyệt bị áp giải vào ngục, mọi người đều bị cấm tiệt không cho đến gần.
Cộc... cộc... cộc!
Tiếng bước chân vọng lại, từ xa tiến lại gần.
Lưu Thiên Tuyệt rũ đầu, quả nhiên như lời hắn nói, miệng cứng như đá, dù vừa mới vào ngục đã bị tiếp đãi bằng vài gậy, nhưng vẫn một mình gánh hết mọi tội lỗi.
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, Lưu Thiên Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu, giọng điệu không đổi, chỉ có chút khàn khàn, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, mọi chuyện đều là một mình ta làm... Ngạch, nhi tử, sao ngươi lại vào đây?"
"Lý Trường Phong, mọi chuyện đều do một mình ta gây ra, không liên quan gì đến nó cả, các ngươi không được vu oan giá họa." Lưu Thiên Tuyệt chợt hoảng hốt, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, gào lớn.
Lưu Đào bị áp giải đến địa lao, dọc đường đã hồn bay phách lạc, thấy phụ thân mình liền vội vã tiến lên. Hắn chẳng thèm hỏi han, ân cần gì sất, mà giậm chân, trách cứ.
"Phụ thân, ngươi già rồi mà còn hồ đồ a, đang yên đang lành, ngươi đi cướp thuế bạc làm gì? Chẳng lẽ trong nhà thiếu bạc, hay cuộc sống quá an nhàn muốn tìm chút chuyện vui hay sao?"
"Ngươi hại chết ta rồi!"
Lưu Đào sắp khóc thành tiếng, đường đường là thiếu gia của một võ quán thất phẩm, chỉ cần hơi khiêm tốn một chút, hắn ở Mặc Vân thành này cũng là một nhân vật được kính nể.
Giờ thì tan tành mây khói.
Ai trong thành mà chẳng biết phụ thân hắn bị bắt, chỉ sợ sau này những ngày tháng của hắn sẽ vô cùng khó khăn.
Khóe miệng Lâm Phàm khẽ nhếch lên, chứng kiến cảnh phụ từ tử hiếu này, lúc này hắn có thể thấu hiểu nỗi lòng của Lưu Đào, quả thật là thảm không còn gì để nói.
Chờ Lưu Đào oán trách xong, liền có người lôi Lưu Đào lên giá chữ thập trói lại.
"Ấy ấy, các ngươi muốn làm gì? Oan uổng a, chuyện này là phụ thân ta làm, đâu liên quan gì đến ta? Nếu ta biết phụ thân ta làm chuyện tày trời như vậy, ta nhất định sẽ quân pháp bất vị thân a."
"Ái u, ngọa tào, Nghiêm Võ, cái tên vương bát đản nhà ngươi!l."
Hắn không thể nào quên được Nghiêm Võ, kẻ trước kia luôn bợ đỡ hắn, lại kích động người khác đẩy hắn đến Võ Các.
Lưu Thiên Tuyệt thấy nhi tử mình như vậy, chỉ biết thở dài, hắn hiểu rõ, chỉ cần bản thân không khai ra chân tướng thì sẽ không có chuyện gì. Hắn biết Tống Nhất Đao đứng sau vụ này, dù chỉ biết một phần nhỏ của tảng băng chìm, cũng không phải kẻ như hắn có thể chọc vào.
Có bọn chúng bảo toàn, hắn chắc chắn sẽ bình an vô sự.
"Lưu quán chủ, xem ra ngươi muốn một lòng cắn chặt là tự mình làm đây mà." Lâm Phàm bước đến trước mặt, mở miệng nói.
"Ngươi là ai? Cái gì mà cắn chặt? Lão tử làm thì là lão tử làm, ai làm nấy chịu. Các ngươi đừng hòng bắt ta vu oan giá họa cho ai, cái loại chuyện thất đức này, lão tử khinh." Lưu Thiên Tuyệt đánh giá Lâm Phàm, cười lạnh nói.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là chuyện này rất nghiêm trọng."
"Hừ, lão tử biết nghiêm trọng, không sung quân thì cũng chém đầu. Nhưng lão tử là quán chủ võ quán thất phẩm, các ngươi phải đưa lão tử đến Tổng Võ Các ở quốc đô để thẩm vấn." Lưu Thiên Tuyệt không hề nao núng, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn tinh thần không sợ chết của một quán chủ võ quán thất phẩm.
"Ồ? Thì ra là thế, ngươi ỷ vào cảm thấy Mặc Vân thành này không có quyền chấp pháp với ngươi, mà muốn được áp giải đến quốc đô kia, đúng không?" Lâm Phàm nghe Lưu Thiên Tuyệt nói, liền nắm bắt được điểm mấu chốt.
Trong lòng Lâm Phàm, đơn giản chỉ có hai khả năng.
Một là nửa đường bị cướp, có được tự do.
Hai là đến quốc đô, có người bao che, đến khi hành hình thì tìm tử tù thế thân, từ đó thay hình đổi dạng, tiêu dao tự tại.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Lương Trọng Cửu không thẩm vấn ta, mà lại là ngươi thẩm vấn ta?" Lưu Thiên Tuyệt phát hiện Lý Trường Phong và đám người Lương Trọng Cửu đứng ở một bên mà không nói một lời, toàn bộ nhường cho tên tiểu tử này thẩm vấn hắn.
Tình huống này hoàn toàn không giống như hắn nghĩ.
"Ta là ai không quan trọng."
"Phụ thân, hắn chính là Lâm Phàm, quán chủ Lâm Thị võ quán ở Nhị Hà trấn. Phụ thân phái sát thủ đi giết người ta, đến người ta là ai cũng không biết sao?"
Lưu Đào hận không thể tự tử ngay tại chỗ, chuyện này là thế nào chứ? Người khác sau lưng đều nói phụ thân hắn thô lỗ, không có học thức, trước đó hắn còn không phục, bây giờ xem ra không phục không được.
Thật quá ngu!
Giờ phút này, Lưu Đào thật muốn hỏi một câu, bằng cách nào, ngươi đã sinh ra ta thông minh như vậy?
Trong mắt Lưu Thiên Tuyệt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ kẻ phá hỏng chuyện cướp thuế bạc lại trẻ tuổi đến thế. Hắn biết rõ thực lực của Điền Dã, vậy mà cũng gãy trong tay đối phương.
Bất quá cũng chẳng sao.
Hắn đã hạ quyết tâm, dù ai đến cũng không thể khiến hắn thay đổi.
"Lâm quán chủ, ta nhận thua, không thể giết chết ngươi, ta chẳng có gì để nói. Những gì cần khai ta cũng đã khai, đừng hòng moi móc thêm để ta hãm hại người khác." Lưu Thiên Tuyệt vừa nói xong, liền dứt khoát quay đầu, nhắm chặt hai mắt, không nhìn bất kỳ ai. Nhưng bên tai hắn vẫn văng vẳng thanh âm của Lâm Phàm Khiến hắn phải kinh hãi.
"Quả là kiên cường, kẻ nào có mị lực đến mức khiến Lưu quán chủ bất chấp sinh tử gánh tội thay hắn như vậy? Lưu quán chủ, xem ra ngươi khó mà đến được quốc đô rồi. Chuyện cướp thuế bạc cũng được, chuyện muốn giết ta cũng được, những chuyện này chưa đến mức muốn mạng ngươi, nhưng mấu chốt là ngươi lại cấu kết với quỷ dị."
"Đánh rắm, lão tử không có." Lưu Thiên Tuyệt đột ngột trừng mắt, gân cổ cãi, "Đừng hòng vu oan giá họa, làm sao lão tử có thể cấu kết với quỷ dị."
Hắn không ngờ tên họ Lâm lại tàn nhẫn đến vậy, lại dám đem cái chuyện từ trên trời rơi xuống này chụp lên đầu hắn.
Nếu thật sự bị gán tội cấu kết với quỷ dị thì quốc đô cũng chẳng cần đi nữa, trực tiếp ra pháp trường chờ đầu thai là được.
"Nhân chứng có Điền Dã, Vương Dược, vật chứng có viên hắc châu này, nhân chứng vật chứng đầy đủ cả, ngươi không nhận cũng không được. Xem như ngươi nói chúng ta xui xẻo, vận khí không tốt gặp phải quỷ dị, chuyện này vẫn phải đổ lên đầu ngươi. Ngươi làm gì được?" Lâm Phàm vừa cười vừa nói, ánh mắt đầy thâm ý.
Hắn nhận thấy rõ vẻ mặt Lưu Thiên Tuyệt đã bắt đầu chuyển từ bình tĩnh sang hoảng loạn.
"Phụ thân, ngươi thật là tàn nhẫn, ngươi muốn chết một mình còn chưa đủ, lại còn lôi cả ta xuống nước. Ta là nhi tử của ngươi đó, chẳng phải ngươi đã bảo ta, chơi với ai cũng được, tuyệt đối không được chơi với quỷ dị sao? Ngươi nói hay lắm mà, sao ngươi lại tự mình nhào vô vậy?" Lưu Đào bên cạnh oa oa kêu lớn.
"Phụ thân, không phải ta xem thường ngươi, nhưng với năng lực của ngươi, tuyệt đối không thể làm được những chuyện này, đừng nói đến sai khiến quỷ dị giúp ngươi đi giết người. Rốt cuộc là ai? Đến cùng là ai đứng sau? Có phải cái tên Tống Nhất Đao kia không? Đúng, chắc chắn là hắn. Ta từ nhỏ đã thấy hắn là một lão cáo già, chẳng phải thứ tốt lành, phụ thân ngươi không thể nồi nào cũng vơ hết vào người như vậy được." Lưu Đào vô cùng hoảng sợ, hoảng đến mức sắp tè ra quần.
Sinh ra ở Vũ Triều này, hắn luôn cảm thấy người Vũ Triều kém hơn so với người ở các hoàng triều khác một bậc, nên càng hiểu rõ sự thống hận của Vũ Triều đối với quỷ dị.
Nếu thật sự bị gán tội cấu kết với quỷ dị, cho dù Lưu Đào không tham dự, cũng sẽ bị liên lụy.
"Lưu quán chủ, nhi tử ngươi thông minh hơn ngươi nhiều. Ngươi khai hết sự thật ra đi, cùng lắm ngươi chỉ là một kẻ tòng phạm không biết rõ tình hình, đến lúc đó Lương đại nhân nói giúp cho vài câu, chẳng lo đến tính mạng, tối đa cũng chỉ ngồi tù năm ba năm, ra ngoài vẫn là một hảo hán. Còn về phần Lưu thiếu gia đây, càng chẳng có việc gì, lập tức được thả ra." Lâm Phàm lên tiếng.
Những lời này đều là Lâm Phàm học được từ mấy bộ kịch trên tivi ở kiếp trước.
Để phạm nhân khai ra chân tướng, phải cố ý nói giảm nhẹ sự tình, thừa dịp đối phương hoảng loạn mà nắm lấy cơ hội, giống như vớ được cọng cỏ khi sắp chết đuối.
Không nói thì thôi, chỉ cần chân tướng được phơi bày, cái gọi là năm ba năm kia chẳng đáng là gì.
Lưu Thiên Tuyệt vẫn cúi gằm đầu, không muốn hé răng nửa lời.
"Đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, ta đã phân tích cho ngươi, cho dù ngươi có khai hay không, kết cục của ngươi vẫn phải chết. Bởi chỉ có người chết mới có thể gánh chịu hết thảy chứng cứ phạm tội. Ngươi tưởng áp giải ngươi đến quốc đô là để cứu ngươi sao? Không, đó là để tiện bề cho việc cướp giết ngươi nửa đường, bởi trong thành có cao thủ Lý đại nhân trấn thủ, bọn chúng không dám bén mảng đến." Lâm Phàm tiếp tục.
"Quả đúng là vậy." Lý Trường Phong bên cạnh tự tin gật đầu.
Toàn bộ Mặc Vân thành này, người có thể so tài cao thấp với hắn, chỉ có Tống Nhất Đao mà thôi.
Lúc này, Lưu Thiên Tuyệt thật sự dao động, không ai biết nội tâm hắn đang trải qua những chấn động đến mức nào. Mỗi một câu nói của Lâm Phàm đều đang từng bước đánh tan tuyến phòng thủ tâm lý của hắn.
Hắn luôn tin tưởng những lời Tống Nhất Đao đã nói, chưa từng mảy may nghi ngờ.
Giờ bị Lâm Phàm vạch trần ra, nghĩ kỹ lại, dường như mọi chuyện thật có khả năng như đối phương nói.
"Lưu quán chủ, nếu ngươi không nói, vài ngày nữa ngươi sẽ phải ra pháp trường đầu thai. Mà cái kẻ ngươi thề sống chết muốn bảo vệ, có lẽ đang ngồi trong trà lâu nào đó, lặng lẽ nhìn ngươi bị chặt đầu. Chờ đầu ngươi rơi xuống đất, hắn chắc chắn sẽ nở một nụ cười mãn nguyện."
"Thậm chí còn có thể nghĩ, vợ con ngươi, địa bàn của ngươi đều là của hắn cả. Ban ngày hắn ngang nhiên diễu võ dương oai trên địa bàn của ngươi, ban đêm hắn ngủ với vợ con ngươi."
"Ba năm năm ngồi tù hay là đầu rơi xuống đất, ngươi chỉ có hai lựa chọn, hãy suy nghĩ thật kỹ." Lâm Phàm khẽ nói.
Nói xong, hắn nháy mắt với mọi người, bước về phía lối ra của nhà giam.
Một bước... hai bước... ba bước... bốn bước...
"Chờ một chút." Lưu Thiên Tuyệt đột nhiên hô lớn.
Lâm Phàm lập tức quay đầu lại, nhướng mày hỏi, “Hửm?"
"Ta... ta chọn năm ba năm."
Hắn thật sự không ngờ Tống Nhất Đao lại cấu kết với quỷ dị.
Nhưng điều quan trọng hơn, nguyên nhân khiến hắn thay đổi ý định nhanh chóng như vậy, chính là quê hương của hắn khi còn bé đã bị quỷ dị hủy diệt.
Phụ thân hắn đều chết dưới tay quỷ dị.
Trong khoảnh khắc những cao thủ Vũ Triều chạy đến cứu viện ngày ấy, hắn là một trong số ít những người còn sống sót.