Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Cách Nhị Hà trấn chừng hai mươi dặm, có một nơi được dân gian gọi là đường quan đạo cướp bóc.
Cái tên này là do dân chúng địa phương đặt cho, ai muốn đi ngang qua chỗ này, nếu vận khí tốt thì bình an vô sự, còn nếu xui xẻo gặp phải đám sơn phỉ mắt đỏ vì đói khát, nhẹ thì mất của, nặng thì mất mạng, chẳng khác nào bị lột da.
Vì vậy phần lớn bách tính cần đi xa đều chọn gia nhập các đoàn thương nhân, bởi vì thương đội thường thuê võ giả từ các võ quán để hộ tống.
Đám ác phỉ kia cũng chẳng phải loại ngu ngốc.
Khi ra tay, chúng luôn chọn quả hồng mềm để bóp, gặp phải đối tượng quá cứng rắn, không chỉ không bóp được mà còn có khi vỡ cả răng.
Lúc này trong đại bản doanh của bọn ác phỉ trên núi.
Hảo Hán Đường.
“Các huynh đệ, hiện tại Lý Long đại bộ đầu của nha môn Lưu Vân thành, không chỉ muốn chúng ta tiếp tục nộp cống, mà còn đòi giao ra mấy huynh đệ của mình để hắn yên tâm. Các ngươi nói xem, lão tử ta không những không muốn giao người, mà tiền cũng không muốn đưa, các ngươi thấy thế nào?”
Trên công đường, một đại hán mặt mũi hung tợn, thân hình vạm vỡ ngồi chễm chệ trên ghế bọc da hổ, ánh mắt sắc bén đảo qua từng huynh đệ phía dưới.
Hắn chính là Đại đương gia của Hảo Hán Bang, Hạ Trung.
Bên dưới, đám ác phỉ nhao nhao phẫn nộ gào thét.
“Đại đương gia, chúng ta chơi chết hắn đi.”
“Ta muốn hắn chết không toàn thây.”
“CMN, Lý Long từ khi hợp tác với Hảo Hán Bang chúng ta, nhờ danh tiếng của Đại đương gia mà leo lên làm đại bộ đầu, đoạn đường này đều là nhờ Đại đương gia nâng đỡ hắn. Giờ thì hay rồi, hắn trở mặt, đòi chia phần lớn, đúng là không coi Đại đương gia chúng ta ra gì.”
“Ta đề nghị, chỉ cần hắn dám tới, huynh đệ chúng ta xông lên, cho hắn biết tay!”
“Được, ý kiến hay, ta thích!”
“Tính cả ta nữa!”
Hạ Trung rất hài lòng với khí thế của các huynh đệ, chỉ có điều mấy tên hăng hái nhất kia, ừm, nhất định phải nhớ kỹ mặt bọn chúng, sau này sắp xếp cho đi gác.
Đúng lúc này, một tiểu đệ vội vàng chạy vào.
“Đại đương gia, Lý Long dẫn người tới rồi.”
Đám tiểu đệ lập tức phấn khích, vác đao xách chùy, không kìm được muốn làm một trận lớn.
“Đừng vội, cứ xem thử có thương lượng được không, nếu không được, chúng ta liền chơi hắn một phen.” Hạ Trung đứng dậy, trấn an
“Rõ, Đại đương gia.” Đám tiểu đệ đồng thanh đáp lời.
...
Lâm Phàm cưỡi Tảo Hồng Mã, men theo đường núi tiến về phía trước.
Nơi gần Nhị Hà trấn nhất cũng chính là khu vực có ác phỉ này, may mà hắn có ngựa, quãng đường cũng không tính là xa.
“Chủ nhân, ngươi quả là người hành động thực tế, ngươi cứ yên tâm, lần đầu tiên đảm bảo khiến ngươi hài lòng, Tiểu Ma ta làm việc vẫn rất đáng tin cậy.” Ma Nguyên Đỉnh lên tiếng.
“Người làm việc, nhất định phải thực tế, không tự mình trải qua thì không có quyền lên tiếng. Huống hồ đám ác phỉ này ta đã sớm để mắt tới, cho dù không có ngươi, bọn chúng cũng chẳng sống được bao lâu.” Lâm Phàm nói.
“Đúng, đúng, chủ nhân nói chí phải, đám ác phỉ này được chủ nhân đích thân ra tay đánh chết, đó là vinh hạnh lớn của bọn chúng. Dù sao cũng không phải ai cũng có cơ hội chết dưới tay vị chủ nhân tương lai trấn áp thiên địa, bọn chúng nên lấy làm kiêu ngạo và tự hào.” Ma Nguyên Đỉnh phụ họa.
Chẳng mấy chốc.
Lâm Phàm đã nhìn thấy sơn trại.
Hai bên cổng lớn là tháp canh cao, vậy mà lại chẳng có ai trông coi.
Điểm này khiến Lâm Phàm thầm nghĩ, nếu hắn là đại đương gia của sơn trại, nhất định phải bố trí người canh gác cẩn thận, nhỡ đâu bị người ta lẻn vào trộm thì sao?
Lúc này.
Bên trong Hảo Hán Đường, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Ha ha ha, Lý huynh, chuyện này dễ thôi, ta làm việc, Lý huynh cứ yên tâm. Đoạn đường kia trước đây bị Mã Quang Đầu chiếm giữ, giờ Lý huynh dẫn người tiêu diệt bọn chúng, lại còn giao địa bàn cho Hạ Trung ta, đúng là huynh đệ có tình có nghĩa, bạc này nhất định phải dày, không thành vấn đề.”
Hạ Trung cười tươi như hoa, vốn tưởng sẽ phải cùng Lý Long quyết một trận sống mái, ai ngờ lại là tới nhận phúc lợi.
Hắn vốn đỏ mắt với địa bàn của Mã Quang Đầu từ lâu, mấy trấn thông thương đều phải đi qua con đường đó.
Chỉ cần nằm chờ, ai đi qua cũng có thể kiếm bạc.
“Chúc mừng Đại đương gia, chúng ta hợp tác nhiều năm, xưa nay đều yên ổn. Thỉnh thoảng nhờ ngươi giao ra vài người, cũng chỉ là để bịt miệng thiên hạ, lỡ đâu để lộ ra Lý mỗ bất tài, để Võ Các nhúng tay vào thì tình hình sẽ không còn như bây giờ.” Lý Long mỉm cười, ánh mắt bình thản.
“Đúng, đúng, nói rất có lý, người đâu, dẫn mấy thiếu phụ nhà lành bị bắt hôm qua ra đây, để các nàng hầu hạ Lý đại nhân cho tốt, Lý đại nhân chỉ cần một ngụm này thôi.” Hạ Trung lớn tiếng ra lệnh.
Lý Long hài lòng gật đầu, bụng dưới đã bắt đầu rục rịch, chuẩn bị sẵn sàng.
Khi còn ở Lưu Vân thành tuần tra, hắn thường nhìn thấy những thiếu phụ xinh đẹp mà không dám động vào, giờ đến địa bàn Hảo Hán Bang, tự nhiên phải thỏa sức phát tiết một phen.
Trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng kia.
Bóp nàng, tát nàng, nhổ nước miếng lên người nàng...
“Rõ, Đại đương gia.”
Tên tiểu đệ tuân lệnh, lập tức chạy ra ngoài, nhưng vừa tới cửa thì đụng ngay phải một người.
“Ngươi là ai?”
Tiểu đệ ngẩn người, đối phương xa lạ vô cùng, tuyệt đối không phải người của Hảo Hán Bang. Hắn lại nhìn về phía Lý Long, chẳng lẽ là người của hắn?
Lý Long khẽ lắc đầu với Hạ Trung.
Ý tứ đã quá rõ ràng.
“Ta cũng không biết.”
Bốp!
“Tiểu tử, ngươi là ai, tới đây làm gì?” Hạ Trung đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy quát lớn.
Lâm Phàm không trả lời, chỉ lặng lẽ đảo mắt nhìn khắp mọi người trong sảnh.
“Lâu lắm rồi không được luyện hóa, lần này khiến nội tâm ta dậy sóng, chủ nhân để chúng ta đại khai sát giới đi, giết sạch đám người này, một tên cũng không được tha.” Ma Nguyên Đỉnh phấn khích reo hò.
Tên tiểu đệ tuân lệnh thấy Lâm Phàm không để ý đến Đại đương gia, liền tiến lên túm lấy vai hắn, “Tiểu tử, Đại đương gia đang hỏi ngươi đấy, ngươi giả điếc à…”
Ầm!
Lâm Phàm vung tay, một chưởng vỗ thẳng vào ngực đối phương.
Tên tiểu đệ trợn tròn mắt, chậm rãi cúi đầu nhìn lồng ngực mình, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì phịch một tiếng, lưng hắn nổ tung, máu tươi phun ra như suối.
“Đúng, chính là như vậy, chủ nhân giết sạch bọn chúng, một tên cũng không tha, đây đều là chất dinh dưỡng đi lại trên đời đấy.” Ma Nguyên Đỉnh hưng phấn reo lên.
Trong đầu Ma Nguyên Đỉnh như có tiếng trống trận vang dội, phấn khích đến mức muốn ngất đi.
Những người trong sảnh này, ai cũng có thể giết.
Lúc bước vào đây, Lâm Phàm đã nghe thấy mấy lời như thiếu phụ nhà lành, Lý đại nhân chỉ cần một ngụm này… nghe xong liền biết là bọn quan phỉ cấu kết, chẳng có gì tốt đẹp.
Soạt!
Tất cả mọi người trong sảnh đồng loạt đứng bật dậy, vung binh khí sáng loáng trong tay.
“Giết chết hắn cho ta.” Hạ Trung lấy lại tinh thần, gầm lên.
Đám tiểu đệ vung vũ khí, gào thét lao tới, mặt mũi dữ tợn, đối với bọn chúng, dám tới địa bàn gây chuyện thì chỉ có đường chết.
Chẳng mấy chốc.
Hảo Hán Đường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Loảng xoảng!
Vũ khí mà Hạ Trung thường dùng là lang nha bổng, hắn thích dùng nó đập đối thủ thành bánh thịt. Nhưng lúc này, tay hắn mềm nhũn, lang nha bổng rơi xuống đất phát ra tiếng vang nặng nề.
Phù phù!
“Hảo hán, tha mạng a.”
Hạ Trung quỳ sụp xuống không chút do dự, lúc này trong phòng vô cùng hỗn loạn, đám tiểu đệ của hắn chết thảm, tất cả đều bị một chưởng đoạt mạng, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng.
Đừng nhìn hắn thân hình cao lớn, mặt mũi hung ác, chứ thực lực cũng chỉ là Khí Huyết cảnh nhị trọng mà thôi.
Lý Long từ đầu đến cuối vẫn đứng yên một chỗ, không phải không muốn ra tay mà là không dám, hắn lập tức điều chỉnh lại sắc mặt, cười nói: “Quả là anh hùng thiếu niên, tại hạ là Lý Long, đại bộ đầu nha môn Lưu Vân thành, lần này trà trộn vào Hảo Hán Bang, chính là để bắt…”
Ầm!
Lâm Phàm không nói một lời, vung tay vỗ thẳng một chưởng, trực tiếp đập Lý Long vào tường đến mức không thể nhận ra hình người.
“Ngươi… ngươi vì sao… Phốc, phốc, phốc…” Lý Long phun máu, ánh mắt tan rã.
Ngươi tưởng ta là kẻ ngu chắc?
Hạ Trung quỳ dưới đất, thấy đối phương không nói không rằng đã giết luôn Lý Long, lập tức hiểu ra, nếu bản thân không liều mạng phản kháng thì cũng chỉ có con đường chết.
“Ngươi dám giết người của lão tử, đi chết đi.” Nghĩ vậy, hắn vươn tay chộp lấy lang nha bổng, liều mạng vùng lên.
Lang nha bổng vung lên, từng tầng đập thẳng về phía đầu Lâm Phàm.
Cạch!
Lâm Phàm nhẹ nhàng đưa tay tiếp lấy, túm chặt lang nha bổng, trở tay đập thẳng vào đầu Hạ Trung. Hạ Trung đau đớn ôm đầu, gào thét thảm thiết, nhưng chưa kịp kêu thêm lần nào đã ngã gục xuống đất, không còn động tĩnh.
“Oa, chủ nhân, ngươi ra tay thật quyết đoán, Tiểu Ma ta thật sự bội phục, đối phó với loại người này, phải dứt khoát bá đạo, nói nhiều chỉ tổ phí lời.”
“Chà, nhiều chất dinh dưỡng như vậy, chủ nhân cứ yên tâm, ta bắt đầu đây.”
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một vòng xoáy màu đen, một luồng hấp lực bùng nổ, hút sạch toàn bộ thi thể xung quanh, thậm chí cả máu trên mặt đất cũng không sót lại giọt nào.
“Toàn bộ đều là chất dinh dưỡng, không thể lãng phí được.” Ma Nguyên Đỉnh lẩm bẩm.
Ngay sau đó, từ trong vòng xoáy phun ra vô số bộ xương trắng, những khúc xương này không còn chút ánh sáng nào, thậm chí đến một giọt tủy cũng không còn sót lại.
Cảnh tượng này khiến Lâm Phàm cũng phải ngây người.
Có phải… có phải ngươi hơi cực đoan quá rồi không?
Thân thể máu thịt thì bị hút sạch, chỉ còn lại xương trắng, ngay cả cốt tủy cũng không tha, đến cả ma đạo chi nhân mà thấy cảnh này cũng phải cúi đầu kính nể.
“Chủ nhân, đây không hề cực đoan, bởi được chết trong tay ngươi là vinh hạnh của bọn chúng, theo ta thấy, bọn chúng còn nên lấy làm vui mừng ấy chứ.”
“…”
“Chủ nhân, để ta nói cho ngươi biết, lần này chất dinh dưỡng chỉ ở mức bình thường. Nếu đem số chất dinh dưỡng này gia trì cho một đệ tử của ngươi, ta có thể cam đoan trong mười năm, thực lực của hắn sẽ đạt tới Khí Huyết cảnh thất trọng, thiên phú võ đạo cũng có thể tăng lên tới trung phẩm.”
“Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng đây đã là cực hạn của ta hiện tại, cũng là cực hạn của số chất dinh dưỡng này.”
“Ta tổn hại nghiêm trọng, cũng cần thời gian khôi phục, hiện tại ta chỉ có thể luyện hóa tối đa đến Khí Huyết cảnh thập nhị trọng.”
“Nhớ năm xưa thời kỳ toàn thịnh, ta đoạt lấy thiên phú võ đạo của người khác, tạo nên kỳ tài võ đạo, chỉ cần động một ý niệm là xong. Đáng tiếc, hiện tại… Ai…”
…
Mười năm.
Khí Huyết cảnh thất trọng?
Đại Xuân ở lần mô phỏng thứ ba, hai mươi năm cũng mới đạt tới Khí Huyết cảnh lục trọng.
Hắn thật muốn hỏi, chỉ mấy tên cá thối tôm nát này mà cũng có thể tăng lên nhanh như vậy, vậy về sau còn ra thể thống gì nữa?