Sau Khi Ta Chết Đệ Tử Siêu Hung (Dịch)

Chương 49. Lư Lão Tặc, CMN Ngươi, Đáng Chết A

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Sau khi thay trời hành đạo xong, việc quan trọng nhất chính là kiểm kê đống tiền tài bất nghĩa này.

Hảo Hán Bang hoành hành ngang ngược bao năm như vậy, chắc chắn đã vơ vét không ít bạc.

Lâm Phàm nhất định phải lật tung từng ngóc ngách, moi cho ra hết bạc của bọn chúng, coi như là bằng chứng phạm tội, tiếp đó sẽ hảo hảo phê phán cho bọn chúng một trận ra trò.

Lục tung khắp nơi, chỗ nào có thể giấu bạc đều bị Lâm Phàm lật lên một lượt. Đến cuối cùng, trước mặt hắn chỉ còn lại một cái rương gỗ, bên trong bạc trắng, tiền đồng chất đầy, số lượng nhìn qua cũng không ít, đại khái phải đến mấy trăm lượng, thậm chí ngàn lượng cũng có.

“Tiểu Ma, ngươi nhìn xem thời buổi bây giờ, sơn phỉ cũng có thể cướp được từng này bạc, còn ta đường đường là quán chủ võ quán chính chính, toàn bộ gia sản cộng lại cũng chỉ còn hơn bốn mươi lượng thôi đấy.” Lâm Phàm cảm khái, đúng là một lời khó nói hết nỗi lòng.

“Chủ nhân, Tiểu Ma ta có một ý kiến không được chín chắn lắm, không biết có nên nói hay không.” Ma Nguyên Đỉnh cũng đồng cảm, nói.

“Ngươi nói thử xem.”

“Hay là chúng ta ban ngày thì đường đường chính chính, ban đêm hóa thành quỷ mị, chuyên đi tìm mấy kẻ ác mà ra tay, gom hết bạc của bọn chúng lại, đỡ cho bọn chúng dùng bạc làm chuyện xằng bậy.”

Trong đầu Ma Nguyên Đỉnh chỉ có một ý nghĩ, đại khai sát giới.

“Ngươi đánh rắm!”

“Đúng, đúng, chủ nhân nói cực kỳ đúng, Tiểu Ma ta đánh rắm thúi lắm rồi.”

Ma Nguyên Đỉnh tự trách, cảm thấy bản thân nói quá thẳng thắn, nghĩ lại cũng phải, chủ nhân mình có sư phụ thần bí khó lường, sao có thể làm mấy chuyện mất mặt như vậy.

“Muốn làm thì cũng phải quang minh chính đại, lén lút như vậy là cái gì?” Lâm Phàm hừ một tiếng.

“Chủ nhân nói quá đúng, Tiểu Ma ta đúng là cách cục quá nhỏ.”

“Phải.” Lâm Phàm gật đầu nhìn chiếc rương bạc trước mắt, trong lòng có chút khó xử, “Cái này nên để đâu bây giờ, mang về một cách quang minh chính đại liệu có ổn không?”

Nếu chỉ tiêu diệt đám ác phỉ này thì cũng chẳng sao, bị người khác biết cũng không quan trọng. Nhưng mấu chốt có hai điểm, thứ nhất trong đám này có vài tên là người của quan phủ Lưu Vân thành. Người là do Lâm Phàm giết, chuyện này không thể thay đổi.

Điểm thứ hai, thủ đoạn của Ma Nguyên Đỉnh có phần quá ác độc, nhả ra một đống xương trắng, nếu bị người ta nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ thế nào.

“Chủ nhân, ta có biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

“Ha, chủ nhân, bên trong ta có nhà xác chuyên dụng, không chỉ dùng để cất giữ thi thể, mà còn có thể chứa cả bạc này.”

“Tốt.” Lâm Phàm mừng rỡ.

Chuyện phía sau liền đơn giản hơn nhiều, Lâm Phàm tìm đến mấy thiếu phụ nhà lành bị đám ác phỉ bắt giữ, từ xa đã phá khóa, “Đám ác phỉ ở đây đều bị ta giết sạch rồi, các ngươi muốn về đâu thì cứ về.”

Cứu người xong là chạy, đúng kiểu hoàn mỹ, lại còn rất kích thích.

Về phần một đám thiếu phụ đang hoảng sợ, nước mắt lưng tròng vây quanh cảm tạ, hắn lựa chọn từ chối, tình cảnh lúc này thật sự không thích hợp.

Lâm Phàm cưỡi ngựa rời đi, Hảo Hán Bang vốn náo nhiệt giờ trở nên yên tĩnh lạ thường, những thiếu phụ bị bắt cũng mang theo nước mắt rời khỏi.

Các nàng hoảng loạn, mờ mịt, lúc bị bắt chỉ nghĩ trời sập, chắc chắn sẽ bị làm nhục, thậm chí còn sợ bị cả đám người xông vào.

Nhưng các nàng không ngờ lại có người tới cứu, các nàng đi vào đại sảnh Hảo Hán.

“A…”

Tiếng khóc nghẹn ngào vang lên, phá tan sự tĩnh lặng của núi rừng.

Khi trở lại Nhị Hà trấn, mặt trời đã ngả về tây, đầu trấn, Lư lão gia nhìn thấy con tuấn mã đỏ thẫm phi như bay trong ánh chiều tà.

Vốn dĩ gương mặt điềm đạm như nước, nay lại rạng rỡ ý cười, hắn chạy nhanh lên trước, chủ động dắt dây cương.

“Lâm quán chủ, ngươi về rồi, mọi người đều đang chờ ngươi mở tiệc đấy. Đại Xuân đứa nhỏ này, lần đầu ta gặp đã biết không phải người tầm thường, giờ đã đột phá tới Khí Huyết cảnh nhất trọng, thật sự là đại hỉ sự.”

“Không chỉ chứng tỏ Đại Xuân có thiên phú tu hành, mà còn cho thấy ngươi là một vị sư phụ xuất sắc, đệ tử sao có thể kém được.”

Bất kể tình huống thế nào, Lư lão gia cũng tiến lên thổi phồng một trận.

Lâm Phàm nhìn Lư lão gia trước mặt, mỉm cười, cũng không nói nhiều, “Đa tạ Lư lão gia, nhưng ta đã bảo Chu Minh Sơn chuẩn bị, sao Lư lão gia lại biết?”

“Lâm quán chủ, đây là chuyện đại hỉ, đến cả Chu Minh Sơn còn biết chúc mừng, ta làm nghề này từ trẻ nên quen thuộc lắm, cứ để ta lo liệu, ta cũng yên tâm hơn.” Lư lão gia vội vàng nói.

Từ sau khi Lư lão gia chứng kiến người hầu tốt của mình là Bách Hạc Vân bị đánh…

Hắn đã thề với trời.

Cả đời này, hắn sẽ hết lòng bưng bít Lâm quán chủ, thân là người Nhị Hà trấn, một người vinh quang, cả trấn tự hào vui mừng.

“Vậy thì đi thôi.”

“Được.”

Tiến vào trong trấn, từ xa đã vang lên tiếng băm chặt thịt rắn chắc.

Lâm Phàm dừng ngựa liếc mắt nhìn sang, chỉ thấy một nam tử vóc dáng thô kệch, đeo tạp dề đầy mỡ đang vung dao chặt thịt. Bên cạnh hắn còn có một tiểu nữ hài đang cẩn thận xếp thịt vào giỏ, tiểu nữ tử trông chừng tám tuổi.

Đây chẳng phải là người vợ trong mô phỏng của Đại Xuân sao? Khá lắm, không ngờ lại chênh lệch tuổi tác đến vậy, Đại Xuân à, ngươi đúng là không thành thật chút nào.

“Vương đồ tể, không vội, qua quán rượu ăn uống một bữa đã.” Lâm Phàm cất tiếng gọi.

Đừng nhìn Vương đồ tể mặt mũi hung dữ, thực ra lại rất thật thà, khi thấy Lâm quán chủ, hắn lập tức lấy tạp dề lau tay, chạy chậm tới gần, “Lâm quán chủ, ta còn chưa làm xong đâu.”

Trong lòng Vương đồ tể vẫn đầy nghi hoặc.

Hắn với Lâm quán chủ vốn chẳng thân thiết, cùng lắm chỉ từng bán thịt cho Lâm thị võ quán mà thôi.

“Không sao, Lư lão gia đã bao luôn sạp thịt cho ngươi rồi, dắt cả nữ nhi qua quán rượu ăn cơm đi.” Lâm Phàm nói.

Vương đồ tể ngơ ngác nhìn về phía Lư lão gia, bởi đối với Lư lão gia, hắn vẫn có chút e dè.

Lư lão gia nhận ra ánh mắt rụt rè này, lập tức sốt ruột, trong lòng thầm kêu, ngươi đừng nhìn ta kiểu đó, làm như lão tử ta là người xấu lắm không bằng.

Có lúc thật vất vả mới lấy lại được chút ấn tượng tốt trước mặt Lâm quán chủ, lại bị mấy người này cố tình phá đám.

“Vương đồ tể còn đứng ngây ra đó làm gì, chỗ thịt này ta bao hết, mau dọn dẹp rồi dẫn nữ nhi qua quán rượu ăn cơm uống rượu đi.”

“Tốt, tốt.” Vương đồ tể gật đầu liên tục.

Lâm Phàm mỉm cười, mặc cho Lư lão gia nắm dây cương dẫn đường. Trong mô phỏng, Đại Xuân và con gái Vương đồ tể kết thành duyên, đây đúng là chuyện vui, dù không biết thực tế sẽ phát triển thế nào.

Nhưng cuối cùng, trong mô phỏng vẫn để lại một dấu vết không thể xóa nhòa.

Lúc này ở sân sau quán rượu.

“Đệ đệ, ngươi thật khiến ta thất vọng.” Chu Danh Nhạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Lâm quán chủ người ta bảo đệ tử đến báo cho ngươi, vốn muốn cho ngươi một cơ hội thể hiện, xem đầu óc ngươi có linh hoạt không, vậy mà lại để Lư lão gia nhanh chân đến trước, ngươi nói xem ngươi có phải đồ ngốc không?”

“Ca, có người chịu làm, coi tiền như rác chẳng phải tốt sao?”

“Đồ ngu.”

Chu Minh Sơn rụt cổ, mấy ngày nay hắn tinh thần sa sút, cứ ru rú trong nhà không chịu ra ngoài, tâm trạng cực kỳ phiền muộn. Võ quán biến thành học quán, đệ tử từng người bị hắn cho nghỉ.

Đặc biệt là đệ tử Ngưu An, khóc ròng ròng quỳ xuống xin đừng đuổi đi, hắn thật không ngờ lại có đệ tử trung thành đến vậy, nhưng cũng không còn cách nào, nhất định phải đuổi đi.

“Lâm quán chủ tới.” Bên ngoài vang lên tiếng gọi lớn.

Chu Danh Nhạc lập tức túm lấy vai đệ đệ, tay bóp chặt, “Minh Sơn, đêm nay phải biểu hiện cho tốt, uống cho ta, vào chỗ chết cũng phải uống, lời hay phải nói hết với Lâm Phàm và đệ tử của hắn, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”

“Ca, ta không biết đâu…”

“Đừng nói nhảm, nghe cho kỹ, đây là khẩu quyết vạn năng, nhớ lấy.”

“Ca, ngươi nói đi.”

“Danh sư phong phạm truyền thiên cổ, cao đồ diệu thủ tục hoa chương, tuệ nhãn biết châu ngọc lương tài, Thanh Lam tôn nhau lên diệu cả sảnh đường, đức nghệ song hinh nhận nhất mạch, đào lý không nói tự thành hề, tân hỏa tương truyền cuối cùng cũng có kế, sóng sau dâng trào đúng lúc…” Chu Danh Nhạc nhớ lại đoạn văn từng nghe Thuyết Thư tiên sinh đọc ở quán rượu, liền lặp lại một hơi.

“Ca, ngươi nói tiếng người đi?” Nghe xong, Chu Minh Sơn há hốc mồm.

Bốp!

“Đồ đần, nhớ kỹ cho ta, đi, ra ngoài nghênh đón Lâm quán chủ.” Chu Danh Nhạc không nhịn được, đập luôn vào đầu đệ đệ.

Chỉ là khi vào tiệc rượu sau đó.

“Các vị, ta xin nói vài lời, bởi vì cái gọi là danh sư phong phạm truyền thiên cổ, cao đồ diệu thủ tục hoa chương, tuệ nhãn… Ta uống.” Chỉ thấy Lư lão gia khí thế bừng bừng, nâng chén rượu, cung kính nói.

Uống một hơi cạn sạch.

“Tốt, hay lắm.”

“Không ngờ Lư lão gia lại có tài văn chương như vậy.”

“Đừng nói, Lư lão gia lúc trẻ tuy không học nhiều, nhưng có thể mở quán rượu tốt như vậy, không có chút tài ăn nói thì sao làm được.”

Dân trong trấn tham dự tiệc mừng đều tán thưởng rầm rầm.

Ầm ầm!

Sấm sét giữa trời quang.

Hai huynh đệ Chu Danh Nhạc đứng ngây như phỗng.

Này, cái này…

“Chu huynh, ngươi cũng nói vài câu đi, chúc mừng cho Lâm quán chủ và Đại Xuân, cho thêm náo nhiệt một chút.” Lư lão gia tâm trạng cực kỳ sảng khoái quay sang nhìn Chu Minh Sơn.

Chu Minh Sơn: …?

Lư lão tặc, CMN ngươi, đáng chết a!