Sau Khi Ta Chết Đệ Tử Siêu Hung (Dịch)

Chương 50. Ta Chồng Chất Cũng Phải Nắm Đại Xuân Chồng Cho Tới

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Đêm xuống, trong phòng.

Lâm Phàm co chân ngồi trên giường, trước mặt là một đống bạc vụn và đồng tiền, bên cạnh còn đặt một cái cân đòn nhỏ.

Hiện tại hắn chẳng khác gì một kẻ mê tiền, vừa cân nhắc từng lượng bạc, vừa tỉ mỉ ghi chép.

Bạc vụn để một bên, đồng tiền để một bên.

“Quả nhiên chủ nhân là kiểu người quản gia mẫu mực, không giống mấy tên chủ nhân trước của ta, toàn là bị ép phải làm việc, chẳng bao giờ quan tâm mấy chuyện này, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, hết tiền thì đi cướp, đi trộm, đâu có được như chủ nhân, hành hiệp trượng nghĩa, trừng ác dương thiện.” Ma Nguyên Đỉnh ngốc nghếch lại bắt đầu thổi, nó phát hiện ra, đầu óc mấy đời chủ nhân trước của mình đúng là có vấn đề.

Đời thứ nhất không nhắc tới cũng được.

Đời thứ hai cũng thôi.

Đời thứ ba thì đúng là đầu sắt não rỗng.

Còn đời thứ tư bây giờ, nó thật muốn nói, đại ca, sau này chúng ta còn muốn tung hoành thiên hạ, duy ngã độc tôn, sao lại đi dính vào mấy chuyện cặn bã thô tục thế này?

Đương nhiên mấy lời này nó chỉ dám nghĩ, không dám nói ra miệng.

“Tiểu Ma à, ngươi không biết kinh doanh võ quán vất vả thế nào đâu, mỗi ngày tỉnh dậy, vừa mở mắt đã bắt đầu tiêu xài, nhìn võ quán ngày càng đổi mới sẽ vẫn thấy thiếu, sau này còn phải lo nhiều nữa.” Lâm Phàm cảm khái.

Hắn xuống giường, gom bạc vụn cho vào hòm gỗ, rồi nằm rạp xuống đất, đẩy hòm bạc vào tận gầm giường. Còn mấy đồng tiền kia thì để dành cho chi tiêu thường ngày của võ quán.

“Hừ, bọn hắn có thể khiến chủ nhân thiếu bạc, đó là vinh hạnh lớn nhất đời bọn hắn, nên thấy tự hào mới phải.” Ma Nguyên Đỉnh nói.

“Đúng rồi, ngươi luyện hóa thành chất dinh dưỡng, trước hết cứ chậm rãi gia trì lên người đại đệ tử Vương Đại Xuân cho ta. Dù sao hắn cũng là đại sư huynh của võ quán, phải ưu tiên bồi dưỡng.” Lâm Phàm cười cười.

“Chủ nhân, Tiểu Ma có câu này không biết có nên nói không…”

“Ngươi nói đi.”

“Chủ nhân thu nhận ba đệ tử, xét về thiên phú võ đạo thì nữ đệ tử kia là cao nhất, thứ hai là Lý Nhân Tâm, cuối cùng mới đến Vương Đại Xuân. Thiên phú võ đạo của hắn không thể nói là bình thường, chỉ có thể nói là rối tinh rối mù. Dù hắn có vẻ như từng phục dụng loại đan dược lợi hại, giúp đột phá Khí Huyết cảnh, nhưng muốn tiến vào Tiên Thiên thì gần như không thể. Chủ nhân tương lai chắc chắn danh chấn thiên hạ, người kế thừa cũng nên chọn lựa cẩn thận…”

“Sao? Ý ngươi là mắt ta có vấn đề?”

“Không dám, Tiểu Ma chưa từng có ý nghĩ đó.”

“Ngươi cứ thành thật mà gia trì cho Đại Xuân, đây là ái đồ của ta, cực kỳ quan trọng với ta. Ngươi chỉ nhìn được bề ngoài, không thấy được bên trong, biết cái gì mà nói.” Lâm Phàm không vừa lòng với Ma Nguyên Đỉnh.

Nói cái gì mà thiên phú rối tinh rối mù, cho dù là rối tinh rối mù thì cũng là đại đệ tử của hắn, càng phải ưu tiên giải quyết nguy cơ tồn tại cho hắn.

Hắn chồng chất cũng phải nắm Đại Xuân cho chồng lên tới.

Ma Nguyên Đỉnh ấm ức, người ta chỉ góp ý thôi mà, đâu có ý gì khác, về sau không nói nữa, chỉ cần là đệ tử của ngươi, ta liều mạng chịu hết.

Mấy ngày sau.

Sáng sớm.

Trên đường, xuất hiện một cảnh tượng tươi mới, Lâm Phàm dẫn theo ba đệ tử, ai nấy đều mặc võ phục cùng nhau chạy bộ luyện công dọc theo con đường trong trấn.

“Chạy đi, một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, phải rèn luyện thân thể cho thật tốt.” Lâm Phàm hô lớn.

Dân trong trấn thấy vậy đều chào hỏi Lâm quán chủ.

Lâm Phàm cũng gật đầu đáp lại từng người.

Cứ ru rú trong võ quán luyện công mãi cũng không ổn, nhất định phải dẫn bọn nhỏ ra ngoài vận động vài vòng, giờ khiến hắn đau đầu nhất chính là Hoắc Linh Hủy.

Gần đây nàng này không gây ra chuyện gì, nhưng lại luyện võ cực kỳ chăm chỉ, khiến Lâm Phàm cảm thấy nhất định phải chú ý sát sao.

Nếu không ổn, phải thuê tiên sinh về dạy học, cho Linh Hủy học một khóa về nhân sinh đạo lý, cách đối nhân xử thế, mài bớt chút lệ khí trong lòng.

“Rõ, sư phụ.”

Đại Xuân tinh thần vô cùng phấn chấn, giờ hắn biết bản thân là đại sư huynh, càng phải làm gương mẫu cho các sư đệ sư muội. Đặc biệt mấy ngày gần đây, hắn luôn cảm thấy luyện võ thuận buồm xuôi gió, chỉ trong chớp mắt bao nhiêu vấn đề khó đều nghĩ thông suốt.

“Hô lên!” Lâm Phàm vung tay.

“Một hai, một hai!”

Dân trong trấn cảm thán, đúng là đám đệ tử này tràn đầy sức sống, cảnh tượng này trước giờ chưa từng xuất hiện ở Nhị Hà trấn. Ngày xưa đám đệ tử Chu Thị võ quán, không bắt nạt người ta thì cũng chẳng ra gì.

Khi chạy đến đầu trấn.

“Cha!” Tiếng khóc thất thanh vang lên.

Lâm Phàm nghi hoặc, nhớ đây là chỗ quầy hàng của Vương đồ tể, không nghĩ nhiều, liền gạt đám người chen chúc ra, chỉ thấy Vương đồ tể đang nghiến chặt răng, tê liệt ngã xuống đất, tứ chi co quắp.

Vương Lan Hoa hoảng sợ khóc lớn.

Lý Nhân Tâm thấy tình hình, lập tức lao tới, nắm lấy cổ tay Vương đồ tể bắt mạch. Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi, nhưng y thuật lại không tệ, nhất là gặp loại tình huống này, càng không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Mau cứu cha ta, mau cứu cha ta.” Vương Lan Hoa vừa khóc vừa kêu.

Lý Nhân Tâm cực kỳ căng thẳng, dân trong trấn xung quanh cũng đều lo lắng.

Đột nhiên Lý Nhân Tâm phát hiện khóe miệng Vương đồ tể rỉ máu, như nghĩ ra điều gì, vội cạy miệng đối phương, không do dự đưa ngón tay vào.

“Ách…”

Lý Nhân Tâm nhíu mày vì đau, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ cách cứu chữa, trong đầu lục lọi hết những gì từng đọc trong sách thuốc và phụ thân dạy, hy vọng tìm ra nguyên nhân.

Ngay lúc hắn còn đang bối rối.

Lâm Phàm đã bước tới, một tay giữ lấy người Vương đồ tể, hai ngón tay khép lại như ngân châm, điểm vào các huyệt trọng yếu, nội quan, huyệt đạo… Chỉ trong chốc lát, tứ chi Vương đồ tể không còn co giật, sắc mặt dần khôi phục lại.

“Tốt rồi.” Lâm Phàm nói.

Lý Nhân Tâm há hốc mồm, ngơ ngác nhìn sư phụ, “Sư phụ, ngươi biết y thuật sao?”

“Cũng biết sơ sơ một chút.” Lâm Phàm cười nói.

“Sư phụ, ngươi có thể dạy ta không?” Lý Nhân Tâm biết, y thuật không phải chỉ đọc sách là hiểu, nhất định phải có danh sư chỉ điểm, lại cần tích lũy kinh nghiệm thực tế.

Nếu chỉ đọc sách mà thành thần y thì ai cũng thành thần y hết rồi.

“Đương nhiên là có thể, nhưng ngươi phải chăm chỉ luyện võ. Chỉ cần ngươi nỗ lực luyện võ, sư phụ sẽ dạy ngươi.”

Lâm Phàm biết Lý Nhân Tâm muốn học y, nhưng cho dù có làm đại phu hay không, thân thể vẫn phải cường tráng, thực lực không tầm thường. Bằng không ra ngoài gặp nguy hiểm, có y thuật cũng chẳng cứu nổi bản thân.

“Sư phụ, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ!”

Lý Nhân Tâm thật không ngờ, sư phụ mình lại là một đại phu y thuật cao siêu, ẩn giấu sâu như vậy.

Dân chúng trong trấn đều ngơ ngác.

“A, Lâm quán chủ còn biết y thuật?”

“Trời ơi, thật sự bội phục.”

“Thần y, đúng là thần y, tùy tiện điểm hai cái là khỏi?”

“Từ khi nào Nhị Hà trấn chúng ta… Ai, không nói nữa, nhưng có Lâm quán chủ ở đây, sau này có chuyện gì, chẳng phải đều có thể tìm Lâm quán chủ sao?”

Nghe dân chúng bàn tán rôm rả.

“Các vị phụ lão hương thân, sau này nếu có chuyện gì cứ tìm ái đồ của ta. Nếu hắn chữa không ổn, ta sẽ ra mặt xem xét, nhưng tốt nhất là tối mới đến, ban ngày hắn còn phải luyện võ.” Lâm Phàm nói.

Dân chúng mừng rỡ, đủ loại lời khen tặng ném tới như mưa.

“Phụ thân ngươi không sao, nhưng không thể chủ quan. Trước tiên nhờ mấy người đưa phụ thân ngươi về phòng nghỉ ngơi, ngày mai tới võ quán lấy phương thuốc, ta sẽ kê đơn cho phụ thân ngươi dùng.” Lâm Phàm quay sang Vương Lan Hoa.

“Đa tạ Lâm quán chủ.” Vương Lan Hoa lau nước mắt, gật đầu liên tục.

Nhưng đúng lúc này, tiếng chiêng trống vang lên rộn rã.

Ngẩng đầu nhìn ra ngoài trấn, chỉ thấy một đoàn người cưỡi ngựa tiến vào.

Trên tay bọn họ còn giơ cao một tấm bảng hiệu lớn, bốn chữ vàng rực rỡ, Lâm Thị võ quán.

“Lâm quán chủ, người của Võ Các mang bảng hiệu võ quán tới, từ nay Nhị Hà trấn chúng ta cũng có võ quán cửu phẩm.”

Lâm Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nếu là trước đây, hắn còn thấy cửu phẩm chẳng xứng với thân phận mình, với thực lực hiện tại, ít nhất cũng phải lục phẩm.

Nhưng sau khi trải qua mô phỏng, biết rõ tình hình của Tề Thiên Nguyên và nội bộ Vũ Triều, hắn hiểu võ quán phẩm cấp quá cao cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.