Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đứng tại cổng chờ khoảng một khắc đồng hồ, nàng đã thấy một nữ tử chừng hai mươi tuổi, phía sau là một nam tử trông chừng mười bốn - mười lăm tuổi đi tới.
Thấy nàng, bọn họ không nói nhiều lời, đã đi thẳng vào phòng trước.
Không lâu sau, hai người kia đã đi ra, nữ tử nhìn Lâm Tiểu Mãn mỉm cười nói: "Ngươi chính là Lâm Tiểu Mãn đúng không? Ta tên Lý Linh, đây là Đường Thành Siêu, đều là học đồ của Viên tiền bối. Tiền bối an bài ngươi đi theo Đường sư đệ học tập chế mực và phù lục trước.”
Lâm Tiểu Mãn vội vàng hướng về phía bọn họ hành lễ: “Ra mắt Lý sư tỷ, Đường sư huynh.”
Tiếng xưng hô này khiến cả Lý Linh và Đường Thành Siêu đều nở nụ cười tươi tắn.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Đường Thành Siêu càng hớn hở đi ra ngoài trước: “Bây giờ ta cũng là sư huynh rồi! Lâm sư muội, đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi cách chế mực.”
Lâm Tiểu Mãn nhìn về phía Lý Linh, Lý Linh cười gật đầu: "Đi thôi.”
“Vâng.” Lâm Tiểu Mãn chắp tay hành lễ với nàng, sau đó quay người vội vàng đi theo.
Ừm... thực tập sinh nha, còn đi theo một vị sư phụ cấp bậc không cao nữa, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không dám lơ là, nơi làm việc kiêng kỵ nhất là những kẻ không biết trời cao đất rộng!
Cũng may, vị sư phụ này tính tình khá tốt, chỉ là hơi lắm lời.
Suốt một buổi sáng, Lâm Tiểu Mãn đi theo gã học tập chế mực và phù lục, thời gian trôi qua thật nhanh, Lâm Tiểu Mãn vừa điên cuồng thu nạp kiến thức, vừa cảm thấy vô cùng phong phú, đồng thời trong lòng cũng không còn thất vọng vì chưa học được kỹ năng vẽ bùa.
Đến bữa trưa, nàng theo Đường Thành Siêu đi ăn cơm.
Khi nhìn thấy món ăn, cõi lòng Lâm Tiểu Mãn vui sướng như hoa nở. Công việc này quá tốt, không hổ là “nhà xưởng lớn”, còn được được thịt, lại có cả món mặn nữa. Hiển nhiên, cơm nước của “nhà xưởng lớn” đều là linh thực, món ăn mang theo linh khí, hương vị tuyệt hảo.
Lâm Tiểu Mãn đã ăn đến no căng bụng.
Làm việc ở nơi này không có nghỉ trưa, sau khi ăn cơm xong chưa đến một khắc đồng hồ, nàng đã phải bắt đầu làm việc, tiếp tục chế mực, chế giấy phù, đúng chuẩn một nữ công nhân bên trong dây chuyền sản xuất.
Dù vậy, Lâm Tiểu Mãn cũng làm việc hăng say đến quên cả trời đất.
Làm một ngày là có tiền công một ngày, giữa trưa còn có thể ăn một bữa cơm no nê, có thịt có rau có Linh Mễ, nếu không phải không được phép mang về, nàng đã muốn mang một ít về làm cơm tối ăn rồi.
Buổi chiều giờ Thân vừa đến, Lâm Tiểu Mãn đã được thông báo “tan tầm”.
“Tan tầm” đúng giờ chuẩn xác, không có một chút tác phong nào của “nhà xưởng lớn” cả, nhưng nàng thích, ha ha ha ha.
Trước tiên Lâm Tiểu Mãn đi mua mấy cái màn thầu, sau đó vừa ăn vừa đi về phía thôn Nguyệt Hà. Trở về thôn, nàng đưa hai cái màn thầu cho Lục Hữu Linh rồi quay về nhà mình. Ăn màn thầu xong, nàng cũng không đói, bởi vậy cũng không làm cơm nữa, việc tu luyện mới là trọng yếu.
Lâm Tiểu Mãn ngồi xếp bằng trên giường, tĩnh tâm bắt đầu tu luyện, nắm bắt điểm sáng, thu nạp linh khí. Dù sao thì hấp thu được linh khí càng nhiều, linh lực của nàng sẽ càng cường đại, tu vi cũng càng mạnh, tranh thủ sớm ngày tiến cấp Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất.
Còn việc trong ba năm có thể đạt tới Luyện Khí Kỳ trung kỳ - tức Luyện Khí Kỳ tầng thứ tư - hay không, Lâm Tiểu Mãn cho rằng có thể thì tốt, không thể cũng không cưỡng cầu.
Nàng đi tới thế giới này đâu phải vì tranh giành ngôi vị Thiên Hạ Đệ Nhất?
Có thể trở thành tu sĩ, lên trời xuống đất tự do phi hành, ăn ngon uống ngọt, thọ nguyên càng kéo dài càng tốt... chỉ nhiêu đó thôi đã khiến nàng mãn nguyện lắm rồi.
Kiếp trước, nàng lao lực đến cùng cực chỉ vì mấy lượng bạc, cuối cùng lại tự mình lao lực mà chết! Thật không đáng!
Kiếp này, vì sinh tồn, nàng nhất định phải dốc sức đến cùng cực, cố gắng tu luyện, tranh thủ từng giây từng phút.
Càng tu luyện, thân thể càng cường tráng, thọ nguyên càng kéo dài, vậy cớ gì lại không cố gắng tu luyện?
Đương nhiên phải dốc sức rồi!
Tu luyện một đêm, cảm giác được linh lực trong đan điền gia tăng, Lâm Tiểu Mãn mừng rỡ vô cùng. Sau khi rửa mặt, nàng vừa gặm màn thầu vừa chạy tới Học Đường.
“Lâm Tiểu Mãn, ngươi tới rồi, nhanh ngồi bên này!” Đến Học Đường, hai người bạn học nhỏ hôm qua vội vàng vẫy gọi nàng.
“Trần Canh Ngưu, Mạc Hiểu Mai, chào buổi sáng!” Lâm Tiểu Mãn đi tới, vẫn ngồi vào vị trí hôm qua, cười híp mắt vẫy tay về phía bọn họ.
Trần Canh Ngưu năm nay tám tuổi, là hài tử trong thôn, vừa mới Dẫn Khí Nhập Thể được một tháng. Y là Ngũ linh căn, việc học pháp thuật vô cùng gian nan.
Mạc Hiểu Mai bằng tuổi Lâm Tiểu Mãn, là cháu gái của thôn trưởng Mạc Hữu Phương, cũng là Ngũ linh căn, đã thành công Dẫn Khí Nhập Thể được mười ngày. Tiến độ học pháp thuật của nàng không khác Trần Canh Ngưu là bao, đến giờ vẫn chưa thể thi triển ra Linh Vũ Thuật dù chỉ một giọt nước.
Hôm qua, bọn họ thấy Lâm Tiểu Mãn có thể nhanh chóng học được Linh Vũ Thuật như vậy, đều cực kỳ bội phục nàng.