Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đất đã xới xong, sau đó là gieo hạt giống. Nàng sẽ điên cuồng thi triển Linh Vũ Thuật để hạt giống sớm nảy mầm rồi thi triển Ngũ Hành Quyết để gia tăng tốc độ sinh trưởng của lúa.

Đây chính là khẩu phần lương thực của nàng trong hơn nửa năm tới.

Về đến nhà, Lâm Tiểu Mãn đi nhóm lửa nấu cơm trước, mặt khác lại dùng bát hấp trứng gà. Sáng nay cuối cùng nàng cũng có thể ăn được một bữa thật ngon.

Sau khi mọi thứ đều đâu vào đấy, Lâm Tiểu Mãn mới lấy nhóm hạt giống đã được thôn trưởng đưa cho nàng từ trong túi nạp vật ra, chạy đến mảnh ruộng của mình gieo hết số hạt giống đó xuống.

Không nhiều không ít, vừa vặn đủ.

Lâm Tiểu Mãn vỗ vỗ tay, đứng trên bờ ruộng, bắt đầu thi triển Linh Vũ Thuật, khiến cho toàn bộ đất ruộng ướt đẫm mới thôi.

Ngay khi làm việc xong, một đạo Thanh Khiết Thuật đánh lên người, trong nháy mắt cả người nàng đã sạch sẽ tinh tươm.

Lâm Tiểu Mãn ôm theo cảm giác mỹ mãn chạy về nhà, vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi trứng gà và cơm thơm lừng.

“Oa! Thơm quá!” Lâm Tiểu Mãn không làm thêm gì nhiều, chỉ rưới chút xì dầu lên trứng gà đã hấp chín, lại rắc thêm chút hành lá rồi một muỗng trứng hấp, một muỗng cơm, thêm miếng củ cải chua cay sảng khoái, thứ hương vị ấy quả thực không gì sánh bằng.

Không hiểu vì sao, mặc dù ở tiệm phù lục có cơm nước ngon lành, nhưng nàng luôn cảm thấy món ăn thanh đạm do mình tự làm mới thơm và ngon miệng hơn.

Có lẽ vì đồ ăn ở tiệm phù lục quá mức thanh đạm, không phải luộc, hấp thì cũng là nấu canh, chẳng có chút vị cay nào, mà cái dạ dày "không cay không vui" của nàng thực sự không thể yêu thích nổi.

Hôm ấy ở trong thôn, thấy có nhà nào đó chở theo một gánh củ cải trắng định ra phường thị bán, nàng không chút do dự đã vội vàng chạy ra mua.

Sau đó, nàng bỏ ra hai linh châu, nhờ người kia giúp mình rửa sạch củ cải rồi thái thành sợi. Một nửa làm thành củ cải muối chua cay sảng khoái, một nửa làm thành củ cải vàng muối, cũng có thể rắc bột tiêu cay trộn đều làm món ăn vặt.

Đây là món nàng yêu thích nhất cả hai đời.

Hơn nữa, bây giờ đã có túi nạp vật, những món củ cải này sau khi làm xong, đặt vào vại dưa muối là có thể bảo quản được rất lâu, không sợ bị hỏng.

Ăn uống mỹ mãn xong xuôi, thời gian cũng không còn nhiều, Lâm Tiểu Mãn nhanh chóng khóa cửa, khởi hành đi phường thị, nhưng còn chưa tới tiệm phù lục, nàng đã bị người gọi lại.

“Lâm Tiểu Mãn, này, bánh bao thịt này.”

Lâm Tiểu Mãn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía đối diện là một khuôn mặt tròn đang cười híp mắt, nàng không khỏi mỉm cười, bước tới.

“Không cần đâu, cảm ơn ngươi, ta đã ăn sáng rồi.”

Lục Hữu Linh thấy nàng từ chối cũng không kiên trì, đã lấy lại cắn một miếng, ăn ngon lành.

Chuyện là sau Lâm Tiểu Mãn nửa tháng, y cũng thành công Dẫn Khí Nhập Thể rồi, tiếp đó vào ngay ngày hôm sau đã ở lại tiệm luyện khí tại phường thị làm học đồ.

Nghe nói y có một vị thúc gia gia móc nối được quan hệ trong tiệm.

Quả nhiên có quan hệ cá nhân thì tốt thật, Lâm Tiểu Mãn bày tỏ vẻ ao ước vô cùng.

Vì vậy, bây giờ Lục Hữu Linh ban ngày đi làm học đồ ở tiệm luyện khí, ban đêm về ở nhà vị thúc gia gia kia.

Ở ngay tại phường thị này, linh khí đậm đặc hơn thôn Nguyệt Hà rất nhiều.

Hơn nữa nghe y nói, thúc gia gia còn tự tay dạy y pháp thuật, bây giờ y không chỉ nắm giữ Hỏa Cầu Thuật mà còn học được Phong Nhận Thuật, khiến Lâm Tiểu Mãn ước ao đến mức suýt thì chảy nước miếng.

“Buổi sáng ngươi còn rảnh rỗi làm điểm tâm ăn sao?”

“Bắt đầu từ hôm nay ta không cần đến lớp tại Học Đường nữa. Sáng nay, ta còn gieo xong mảnh đất của mình rồi, chờ đến khi thu hoạch, ta sẽ tặng ngươi vài cân Linh Mễ ăn.”

Lục Hữu Linh nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, sau đó không khỏi bội phục nói: “Ta thật sự bái phục ngươi, ngươi sắp xếp thời gian mỗi ngày không có một chút kẽ hở nào, ngươi còn rảnh rỗi đi ngủ không vậy?”

Vừa nói, y đã ăn xong cả hai cái bánh bao thịt trong tay.

“Ta không ngủ mà, tu luyện chính là ngủ đó.”

“A? Nha?” Lục Hữu Linh kinh ngạc không thôi, ngẩng đầu nhìn Lâm Tiểu Mãn, đột nhiên khựng lại, đôi mắt mở to bên trong tràn ngập cảm giác không thể tin nổi, cứ một mực nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Mãn: "Lâm Tiểu Mãn, ngươi ngươi… ngươi đột phá rồi sao?”

Từ nãy đến giờ, y cứ mải lo ăn bánh bao, ăn ngon lành quá mà lại không hề chú ý tới Lâm Tiểu Mãn đã đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng một.

Lâm Tiểu Mãn cũng đến là bái phục y luôn, hai người gặp nhau từ nãy đến giờ mà lúc này y mới phát hiện. Nàng cười híp mắt gật đầu: “Ừm, sáng nay vừa đột phá.”