Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Đi thôi.” Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Đường Thành Siêu nhìn Lâm Tiểu Mãn vẫn giữ nguyên bộ dáng mặt ủ mày chau, không nhịn được mà hỏi nàng: "Ngươi làm sao vậy?”

“Ây dà, đừng nhắc tới! Hôm nay ta theo Lý sư tỷ học vẽ phù, nhưng ngay cả lá phù bậc Hoàng sơ cấp đơn giản nhất cũng không vẽ ra được, đã làm lãng phí biết bao nhiêu lá phù.”

Tổng cộng cũng chỉ được dùng 100 lá mà thôi, nếu dùng hết, nàng sẽ phải tự bỏ tiền túi ra, lại vừa có trong tay 300 linh châu chứ!

“Nhưng ta còn đang ao ước được như ngươi đấy, giá như có thể sớm học được cách vẽ phù thì tốt.”

So sánh như vậy, Lâm Tiểu Mãn chợt cảm thấy lên tinh thần hơn một chút, nàng mở miệng an ủi gã: "Ta cần cố gắng kiếm tiền mới có thể tu luyện, ngươi lại không cần lo lắng những điều này, thật tốt biết bao!”

Đường Thành Siêu tuy đã 15 tuổi, vừa mới Dẫn Khí Nhập Thể, nhưng người ta lại chẳng cần lo lắng gì. Dù sao nhà gã cũng là người bản địa Thành An Đô, trong nhà thậm chí còn có thân thích ở trong Thiên Diễn Tông nữa đấy.

Một tháng ở chung này, nàng cũng từ trong miệng Đường Thành Siêu mà biết được, gã tuy là Ngũ linh căn thiên phú kém, nhưng khi sinh ra đời đã bị tổn thương đến căn bản, không thể lưu giữ linh khí ở trong cơ thể. Lại thêm trong nhà có một đứa đệ đệ Tam linh căn thiên phú tốt, là thiên phú mạnh nhất từ trước đến nay của nhà bọn họ, cho nên tài nguyên trong nhà đều nghiêng hẳn cho đệ đệ. Gã cũng tình nguyện làm như vậy, bởi vậy trong nhà vẫn luôn kiếm tiền cho đệ đệ dùng để tu luyện.

Đệ đệ của gã cũng không chịu thua kém, bây giờ đang sống rất tốt ở Thiên Diễn Tông, mấy ngày trước, đối phương còn đặc biệt vì người ca ca là gã mà luyện ra Nguyên Thanh Đan.

Đây là đan dược trị thương của gã, uống vào quả nhiên rất tốt, bây giờ lúc tu luyện, Đường Thành Siêu đã có thể giữ linh lực trong cơ thể như người bình thường rồi.

Vấn đề là những năm này gã đã sớm từ bỏ chuyện tu luyện, người cũng trở nên lười nhác đi không ít, muốn thay đổi thái độ đó chỉ trong một đêm hiển nhiên là rất gian nan.

Bây giờ nhìn thấy Lâm Tiểu Mãn tuy thiên phú không tốt, lại nhỏ bé chỉ có một thân một mình ở lại Thành An Đô này, nhưng mỗi ngày đều cực kỳ chăm chỉ tu luyện, có tấm gương của nàng trước mắt, gã được khích lệ rất nhiều, đã quyết định chăm chỉ, không thể lười biếng, phải tu luyện thật tốt, sớm ngày đột phá rồi.

Đường Thành Siêu cười cười lắc đầu, Lâm Tiểu Mãn nói cũng không sai, bây giờ tài nguyên trong nhà đã được cung cấp cho gã một đoạn thời gian rồi, vả lại đệ đệ cũng thỉnh thoảng đưa vài thứ cho gã dùng để tu luyện, đúng là gã tạm thời không cần lo lắng đến chuyện tài nguyên tu luyện nữa.

“Nhưng vẫn không tu luyện nhanh bằng ngươi. Ta cần phải học hỏi Lâm đạo hữu nhiều.”

Lâm Tiểu Mãn thấy gã còn chắp tay hành lễ với mình, đã vội vàng cười rồi cũng chắp tay đáp lễ gã: "Cả hai chúng ta đều miễn lễ, đều miễn lễ.”

“Ha ha ha, Lâm đạo hữu lo lắng giấy phù không đủ dùng sao? Ta thì lại còn một chút giấy phù bị bỏ đi. Tuy không bằng giấy phù ở cửa hàng, nhưng cũng có thể dùng được, ngày mai ta sẽ mang đến cho ngươi.”

Hai mắt Lâm Tiểu Mãn sáng lên: "Thật sao? Thế thì tốt quá, nhưng ta sẽ không lấy không của ngươi, cái này tính thế nào đây?”

Đường Thành Siêu lắc đầu: "Không sao, đều là chút giấy phù bị bỏ đi, ngươi không dùng, cũng chỉ để đó bám bụi mà thôi.”

Lâm Tiểu Mãn cũng không cố chấp. Nếu đã như vậy, sau này chờ nàng vẽ ra phù thì tặng gã vài lá cũng được.

“Vậy thì đa tạ Đường đạo hữu rồi.”

Lâm Tiểu Mãn rời khỏi cửa hàng phù lục, vội vàng trở về thôn Nguyệt Hà.

Nàng vẫn phải tu luyện, tu luyện và tu luyện!

Tu vi quá thấp, có muốn vẽ phù cũng không vẽ được mấy lần.

Về đến nhà, Lâm Tiểu Mãn cũng chẳng buồn nấu cơm, nàng đã ăn no màn thầu mua trên đường nên vừa về đến phòng đã bắt đầu tu luyện.

Trải qua một đêm tu luyện, linh lực trong cơ thể đã gia tăng thêm một tia.

Lâm Tiểu Mãn thỏa mãn vươn vai duỗi chân, trước tiên chạy đến phòng bếp luyện tập vài lần Hỏa Cầu thuật, nhóm lửa nấu cơm, để lửa cháy trong lòng bếp, sau đó đi ra ngoài đồng bắt đầu thi triển Linh Vũ Thuật và Ngũ Hành Quyết, mắt thấy một chút mầm xanh nhú ra trong đất, đáy lòng nàng mừng rỡ không thôi.

Sau khi khắp nơi trên mảnh ruộng đều được thi triển pháp thuật đúng chỗ, Lâm Tiểu Mãn vỗ vỗ tay, lại thuận tiện thi triển một đạo Thanh Khiết Thuật lên người, sau đó trở về nhà.

Lúc này, mùi cơm chín đã bay ra, bởi vì thi triển pháp thuật làm ruộng ngoài đồng, giữa chừng vì linh lực hao hết lại điều tức một lần nên lúc này thời gian đã không còn nhiều nữa, nàng chỉ có thể trực tiếp ăn cơm với củ cải chua.

Ai nha, hương vị này cũng ngon không tả được.

Ăn cơm xong, Lâm Tiểu Mãn đã vội vàng chạy tới phường thị.

Đến cửa hàng phù lục, vừa vặn đúng giờ, Lý Linh bên kia đã ngồi vào bàn bắt đầu vẽ phù, Lâm Tiểu Mãn không dám làm phiền, đang định đi vào trong, lại bị Đường Thành Siêu gọi lại: "Lâm đạo hữu, của ngươi đây.”

Không ngờ gã lại thật sự mang đến!

Lâm Tiểu Mãn vội vàng nhận lấy: "Đa tạ Đường đạo hữu, chờ ta vẽ ra phù rồi sẽ tặng ngươi vài lá.”

Đường Thành Siêu cười hắc hắc: "Vậy xem như ta chiếm lợi rồi.”