Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ngày hôm đó, Lâm Tiểu Mãn cầm cuốn phù lục cơ sở kia ra đọc. Sách không dày lắm, nàng chỉ mất hơn một canh giờ là đọc hết rồi.
Lại nói, sau khi đột phá Luyện Khí tầng thứ nhất, trí nhớ của nàng đã trở nên tốt hơn nhiều, chỉ cần đọc qua hai lần là có thể ghi nhớ được.
Đến buổi chiều, khi bắt đầu làm việc, Lý Linh thấy nàng tích cực như vậy, đã đọc xong bản phù lục cơ sở kia rồi nên lại đưa cho nàng thêm một cuốn sách phù lục khác.
Lâm Tiểu Mãn vừa xem đã không khỏi vui mừng. Đây chính là quyển sách nàng đã nhìn thấy vào ngày đến khảo hạch làm học đồ.
Nàng háo hức mở ra xem, quả nhiên bên trong đều là các loại kiểu dáng phù lục.
“Ngươi xem sách thì cũng biết rồi đó, phù lục được chia thành nhiều cấp bậc, từ cao đến thấp chia làm bốn bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Những chủng loại được ghi chép bên trong cuốn sách phù lục này đều là phù lục bậc Hoàng, mà mỗi bậc lại chia thành sơ cấp, trung cấp, cao cấp.”
Lý Linh thấy nàng đã lật xem sách phù lục, lại lên tiếng giảng giải về phù lục cho nàng nghe: “Bây giờ ta sẽ dạy ngươi Tật Tốc Phù bậc Hoàng sơ cấp đơn giản nhất."
"Được ạ.”
Vừa nghe Lý Linh nói phương pháp, Lâm Tiểu Mãn đã lập tức ghi nhớ được. Nàng lại nhìn Lý Linh ngồi ngay ngắn trước bàn, tĩnh tâm nhấc phù bút lên, một mạch vẽ thành trên lá bùa, khi một nét bút vẽ cuối cùng đã nối liền với điểm đặt bút đầu tiên, chỉ thấy linh quang lóe lên, thành công!
Ánh mắt Lý Linh tràn đầy vui mừng, nàng ấy nhẹ nhàng thở ra, may mà không thất bại. Đây là lần đầu tiên nàng ấy vẽ phù lục trước mặt Lâm Tiểu Mãn, nếu thất bại, dù chẳng có gì to tát, nhưng nói như thế nào cũng có chút mất mặt.
“Oa! Thành công rồi!” Lâm Tiểu Mãn kinh ngạc không thôi, nàng vội vàng ghé trên mặt bàn nhìn. Sau khi tấm phù lục này hiện lên quang mang, nàng chợt có cảm giác ngay cả giấy phù cũng phát sinh biến hóa, trở nên cực kỳ khác lạ.
“Lý sư tỷ, cứ như vậy là thành công rồi sao? Tấm phù lục này phải dùng thế nào ạ?”
Ngay tấm phù lục đầu tiên của ngày hôm nay, Lý Linh đã vẽ thành công, trong lòng đang vô cùng vui vẻ, lại thấy Lâm Tiểu Mãn hướng ánh mắt đầy thán phục nhìn mình, trong lòng nàng vừa đắc ý vừa sung sướng, nên lại càng thêm kiên nhẫn với đối phương.
“Đúng vậy, tấm phù lục này đã thành công rồi. Đây là Tật Tốc Phù, khi muốn dùng, chỉ cần điều khiển linh lực rót thẳng vào trong đó là có thể kích hoạt sử dụng.”
Vừa nói, nàng vừa dặn dò Lâm Tiểu Mãn những điều cần chú ý khi hoàn thành phù lục, cũng như cách vẽ Tật Tốc Phù.
Lâm Tiểu Mãn cẩn thận lắng nghe, nhưng cái hiểu cái không, thứ này có chút khác so với học pháp thuật.
Đợi Lý Linh nói xong, để nàng tự mình thử, Lâm Tiểu Mãn mới trở về bàn của mình bắt đầu vẽ phù lục.
Hai người dù ở cùng một gian phòng, nhưng chỗ vẽ phù lục lại cách khá xa, ở giữa còn có một tấm bình phong ngăn cách, cố gắng để không làm phiền lẫn nhau.
Lâm Tiểu Mãn ngồi trước bàn, ổn định lại tâm thần. Phù bút, giấy phù và mực phù nàng dùng đều là loại cấp thấp nhất mà cửa hàng chuyên môn chuẩn bị cho đám học đồ như bọn họ. Mỗi một đứa học đồ sẽ được phân phát một cây phù bút, một thỏi mực phù và một xấp gồm 100 tấm giấy phù cấp thấp.
Nếu dùng hết mà vẫn không thể thành công vẽ ra một tấm phù lục nào, sau này nàng sẽ phải tự bỏ tiền ra mua. Cho nên, nàng nhất định phải thành công trong vòng 100 tấm này, nếu không sẽ phải tự bỏ tiền túi.
Nàng đến đây là để kiếm tiền, tuyệt đối không thể dùng tiền, tuyệt đối không được!
Lâm Tiểu Mãn tỉ mỉ rót linh lực vào phù bút, lại để nó bám vào lá phù bắt đầu vẽ phù.
Nàng đã vẽ đi vẽ lại rất nhiều lần trong đầu, vốn tưởng quá trình này không khó lắm, không ngờ vừa đặt bút chưa xong một nét, đã nghe “xèo” một tiếng, một luồng khói bốc lên.
Thất bại rồi!
Lâm Tiểu Mãn mím môi, chỉ là thất bại thôi mà, chuyện thường xảy ra, không sao, không sao, làm lại!
Nàng nhanh chóng thu dọn xong những thứ trên bàn, sau đó tĩnh tâm chuẩn bị vẽ lá thứ hai, lá thứ ba, lá thứ tư...
Một ngày trôi qua, Lâm Tiểu Mãn đã kiệt quệ toàn bộ tâm lực, mang thân thể rũ rượi bước ra khỏi phòng, Lâm Tiểu Mãn chỉ cảm thấy cả người rã rời, thất bại quá đi mất!
Nàng mới vẽ được tổng cộng là 10 lá và toàn bộ đều thất bại.
Cơ bản là cứ vẽ 3 lá phù, nàng lại hao hết linh lực và tinh thần lực, chỉ có thể một lần nữa đả tọa tu luyện điều tức, khôi phục linh lực, sau đó tiếp tục vẽ, nhưng vẫn cứ thất bại...
“Lâm sư tỷ, ngươi làm sao vậy?” Đứng ở cổng, nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Tiểu Mãn có chút sững sờ.
Nơi này lại có người gọi nàng là sư tỷ?
Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Đường Thành Siêu.
“Đường Sư huynh?”
Đường Thành Siêu lúng túng gãi đầu: "Hắc hắc, bây giờ tu vi của ngươi cao hơn ta, theo lý thì ta phải gọi ngươi là sư tỷ mới đúng.”
“À... cái này.” Lâm Tiểu Mãn có chút kinh ngạc, chợt gật đầu: "Vậy chúng ta cứ gọi nhau là đạo hữu đi.”
Đường Thành Siêu nghe vậy thì nhẹ nhõm thở phào một hơi. Vốn dĩ gã cũng hơi xấu hổ, rõ ràng đối phương là sư muội nhập môn muộn hơn mình, bây giờ tu vi lại cao hơn cả mình, còn phải gọi nàng là sư tỷ, quả thật có chút khó mở miệng.