Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ba ngày sau, Lâm Tiểu Mãn cùng năm hài đồng khác trong thôn, độ tuổi từ 6 đến 10, theo Thôn trưởng Lâm Mậu Đống ngồi xe bò đi tới trấn nhỏ, đến trên trấn bọn họ lại cùng người của các thôn khác hội hợp, tổng cộng có 66 hài đồng. Mỗi thôn đều có thôn trưởng hoặc trưởng bối của mình dẫn theo, ngồi lên xe ngựa do Trấn trưởng an bài.

Một đoàn năm chiếc xe ngựa, hai bên có hai mươi hộ vệ cao lớn bảo vệ, cứ thế lên đường thẳng tiến thành Phúc Dương.

Lâm Tiểu Mãn co mình ngồi trong xe ngựa.

Trong chiếc xe ngựa này của bọn họ, trừ mấy người thôn nàng ra, còn có người của hai thôn khác. Mười hai người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, mặc dù có chút chật chội, nhưng may mắn đa số đều là trẻ con nên cũng không quá khó chịu. Cho dù khó chịu, cũng chẳng ai than phiền một lời, tất cả mọi người đều biết, bọn họ muốn đi thành Phúc Dương khảo thí linh căn, nếu như trúng tuyển, vậy thì trong tương lai bọn họ sẽ trở thành Thần Tiên rồi!

Trong lòng Lâm Tiểu Mãn cũng tràn đầy kích động và hưng phấn, thậm chí mấy ngày nay nàng còn không ngủ được một giấc trọn vẹn.

“Thôn trưởng gia gia, chúng ta đi thành Phúc Dương mất bao lâu ạ?”

“Chuyến này lâu lắm, phải mất một tháng đấy.”

“À? Lâu như vậy?”

Trong xe lập tức vang lên từng đợt tiếng bàn tán.

Ngay sau đó, có hai tiếng gõ liên tiếp vang lên trên cửa sổ xe: “Yên lặng! Cẩn thận dẫn đến yêu thú.”

Đám người bên trong sợ đến toàn thân run lên, không dám nói thêm lời nào.

Lâm Tiểu Mãn cũng giật mình, có yêu thú ư? Khó trách Trấn trưởng lại phái nhiều hộ vệ đi theo hộ tống như vậy, dọc theo con đường này vẫn sẽ gặp nguy hiểm hả?

Lâm Mậu Đống thấy sắc mặt nàng khó coi, mới đưa tay xoa đầu nàng an ủi.

Suốt chặng đường sau đó, trong xe ngựa không còn ai nói nhiều nữa, chỉ khi xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, bọn họ mới có thể ra ngoài hoạt động thân thể, trò chuyện. cõi lòng tràn đầy mong đợi và hưng phấn của Lâm Tiểu Mãn cũng dần dần tiêu tan trong chuyến đi lặng lẽ và hồi hộp này.

Cũng may Lão Thiên chiếu cố, chuyến hành trình đi dọc theo con đường này của bọn họ cuối cùng cũng bình an.

Một tháng sau, bọn họ đã đến nơi cần đến.

Lâm Tiểu Mãn ngửa đầu nhìn bức tường thành to lớn uy nghi trước mặt, cái đầu nàng ngửa đến mức gần ngả ra sau lưng, thân thể không kìm được mà lùi về sau, nhưng vẫn không thể nhìn thấy toàn bộ bức tường thành.

Lâm Mậu Đống đưa tay đỡ lấy vai Lâm Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, đuổi theo đội ngũ, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi khảo thí linh căn.”

“À? Nhanh như vậy.” Lâm Tiểu Mãn nghe vậy lập tức mừng rỡ, hai mắt sáng rực, nàng vội vàng đi theo.

Đám người bọn họ theo người dẫn đầu xếp hàng vào thành, sau đó một đường đến thẳng một cái quảng trường khổng lồ. Trên quảng trường đứng đầy người, tất cả đều là những hài đồng có độ tuổi sàn sàn như bọn họ.

Lâm Mậu Đống nhìn cảnh tượng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt, không kìm được mà cảm thán rồi lại buồn bã.

Năm đó, ông ấy cũng từng mang cõi lòng tràn đầy mong đợi đi tới nơi này.

Bây giờ, ông ấy lại tới, nhưng đến không phải để khảo thí linh căn, mà là đưa bọn nhỏ đến vượt Tiên Môn, không biết sẽ có người nào trúng tuyển hay không.

Trên quảng trường xếp đầy đội ngũ, Lâm Tiểu Mãn đi theo mọi người sau đó chọn một hàng để xếp. Tốc độ không ngờ lại rất nhanh, chưa đến một canh giờ đã tới lượt nàng rồi.

Lâm Tiểu Mãn hưng phấn tò mò nhìn chiếc mâm tròn trên bàn, đây chính là đồ vật có thể kiểm tra linh căn sao?

Nàng – đứa con cưng của thiên đạo - xuyên qua vai chính, lát nữa sẽ kiểm tra ra được linh căn gì đây? Đơn linh căn? Song linh căn? Hoặc là dị linh căn? Ví dụ như lôi, băng gì đó...

Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi!

Nhưng sự kích động này rất nhanh đã bị nam tử trẻ tuổi ngồi sau bàn ngắt lời: “Hãy đặt tay lên trên đó, tĩnh tâm cảm thụ.”

Lâm Tiểu Mãn không dám tùy tiện, vừa nghe vậy đã vội vàng đưa tay phải đặt lên chiếc mâm tròn, nhẹ nhàng cảm nhận, vừa định cảm thụ, đã thấy chiếc mâm tròn đột nhiên sáng lên bốn đạo quang mang với những màu sắc khác nhau.

Nàng mở to mắt nhìn, bốn đạo sao?

Mặc dù nàng không biết điều này đại biểu cho cái gì, dù sao thì mấy người xếp trước nàng đều không hề thấy phát sáng, nhưng nàng luôn có một loại cảm giác không lành.

“Lâm Tiểu Mãn, Cốt Linh sáu tuổi, Kim, Mộc, Thủy, Thổ, Tứ linh căn, hợp cách.”

Lâm Tiểu Mãn ngây ngốc.

Kỳ thực, kể từ khi biết thế giới này là thế giới tu tiên, biết mình là người xuyên không, về sau dù đã dùng đủ mọi biện pháp khảo thí mà vẫn không tìm thấy lão gia tùy thân của mình, nàng vẫn luôn có cảm giác bản thân nhất định có thể đo ra linh căn.

Dù sao cũng đã xuyên không, vậy chắc chắn phải là con cưng của thiên đạo chứ?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không ngờ mình lại là Tứ linh căn. Nàng có thể là Đơn linh căn, Song linh căn, Dị linh căn, thậm chí là Ngũ linh căn, dù sao cũng có câu chuyện viết rằng nhân vật chính ban đầu là phế vật Ngũ linh căn mà mọi người đều chướng mắt, cuối cùng lại phát hiện kỳ thực Ngũ linh căn mới là mạnh mẽ nhất.

Nhưng nàng lại không phải thế, mà hết lần này tới lần khác lại là Tứ linh căn.

Nửa vời... à không, cũng không tệ, nàng cũng có Tứ linh căn cơ mà?

Lâm Tiểu Mãn thuận theo chỉ thị đi đến đội ngũ ít người ở bên trái. Những người này đều đã phát ra quang mang trong khi trắc thi, hẳn là đã đo ra linh căn.