Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mang theo cõi lòng đầy chờ mong cùng hùng tâm tráng chí mà đến, bây giờ lại giống như bị dội một gáo nước lạnh, khiến Lâm Tiểu Mãn đau nhói từ trong ra ngoài.
"Này, ngươi là mấy linh căn vậy?” Đột nhiên, vai nàng bị ai đó vỗ. Lâm Tiểu Mãn quay đầu nhìn lại, là một tiểu mập mạp toàn thân tròn vo, mặt đắp đầy thịt, đôi mắt ti hí, chừng sáu - bảy tuổi.
“Tứ linh căn.”
“Oa! Ta là Ngũ linh căn, ta tên Lục Hữu Linh, ngươi tên gì?”
“Ta gọi Lâm Tiểu Mãn.”
“Lâm Tiểu Mãn, ta nhớ rồi! Sau này ,chúng ta chính là đồng môn sư huynh muội, đến Tông Môn, ta sẽ bao bọc ngươi, hì hì.” Lục Hữu Linh vui vẻ đến mặt mũi rạng rỡ, kéo Lâm Tiểu Mãn líu lo nói không ngừng, có vẻ đầy phấn khích, không ngờ đã khiến Lâm Tiểu Mãn thoát khỏi sự thất vọng ban đầu, sau đó là niềm vui từ từ dâng lên trong lòng.
Nàng đang khó chịu vì điều gì chứ?
Nàng giờ đã là người có linh căn rồi, có thể tu luyện nha!
Cho dù thiên phú không đủ, nhưng cứ nỗ lực mà bù đắp.
Được tu luyện nha, đây là chuyện tốt bằng trời rơi xuống đầu nàng, nàng còn đang hối hận gì nữa chứ?
Sau hai canh giờ, tất cả mọi người khảo thí kết thúc.
Lâm Tiểu Mãn nhìn một lượt, chợt phát hiện chỉ ba mươi sáu người trong đám đông hài tử này là có linh căn.
Phải biết rằng, ban đầu trên quảng trường đã đứng đầy người, ít nhất cũng phải hơn ngàn thậm chí còn có thể là hàng vạn người, vậy mà đến cuối cùng chỉ có ba mươi sáu người đo ra linh căn.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh nhạt đi tới, thần sắc lãnh đạm, chẳng thèm nhìn đến bọn họ một cái, chỉ lạnh nhạt hỏi nam tử thanh y vừa khảo thí linh căn cho Lâm Tiểu Mãn ở bên cạnh một câu: “Đã đo xong hết rồi?”
“Vâng, Vương sư huynh.”
“Vậy thì đi, lập tức xuất phát.”
Vương sư huynh cau mày nhìn đám người Lâm Tiểu Mãn, năm nay đúng là gã không may mắn một chút, chẳng gặp được ai có thiên tư tốt cả.
“Vâng.”
Vừa dứt lời, đã thấy Vương sư huynh kia tiện tay vung lên, một thanh cự kiếm to lớn xuất hiện dưới chân gã, khiến đám người xung quanh nhất thời ồ lên kinh ngạc.
“Từng người một lên đi, bốn người ngồi song song, sau đó cứ thế mà phân chia.” Nam tử thanh y cùng mấy nam tử khác cũng mặc y phục tương tự cùng nhau thúc giục Lâm Tiểu Mãn và mọi người lên ngồi xuống trên thân cự kiếm to lớn kia.
“Tiên nhân, ta có thể từ biệt phụ thân một tiếng không?” Có người ngây người, không ngờ lại nhanh như vậy đã phải xuất phát, nhịn không được cất tiếng hỏi.
Vương sư huynh kia tuy trông có vẻ tính tình không tốt lắm, nhưng nam tử mặc áo xanh vừa khảo thí linh căn cho Lâm Tiểu Mãn lại ôn hòa và kiên nhẫn hơn nhiều.
“Ta không phải tiên nhân, các ngươi đều là người đã đo ra linh căn, bây giờ lại nhập Thiên Diễn Tông của ta, sau này chính là đồng môn. Ta họ Trần, sau này các ngươi gọi ta Trần sư huynh là được.” Trần sư huynh nói chuyện với mọi người cũng không làm chậm trễ việc gã sắp xếp bọn họ ngồi xuống trên cự kiếm.
“Đã gia nhập tiên môn, sau này sẽ phải tạm thời chặt đứt tình duyên phàm trần. Người nhà của các ngươi bởi vì các ngươi đo ra linh căn, đã nhận được một khoản ban thưởng hậu hĩnh, các ngươi không cần lo lắng.”
Nhìn những đứa trẻ con nít trước mặt này, Trần sư huynh dừng một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ bọn họ đang đợi ở lối vào quảng trường, chốc lát nữa các ngươi có thể nhìn xuống một chút.”
Lâm Tiểu Mãn nghe vậy vội vàng quay người nhìn ra ngoài. Cũng may nàng vừa vặn ngồi ở hàng ngoài cùng, vừa quay đầu đã thấy thôn trưởng cùng đoàn người ở lối vào quảng trường.
“Tiểu Mãn, tốt rồi!” Thấy nàng nhìn sang, Lâm Mậu Đống hưng phấn đến vội vàng vẫy tay về phía này, đồng thời la lớn.
Những tiểu đồng bạn khác trong làng tuy đều không đo ra linh căn, nhưng lúc này trong tay mỗi người đều có một chiếc bánh bao thịt trắng tinh, đang ăn ngon lành, cũng đang vui vẻ vẫy tay về phía này.
Khi ấy, gió đã bắt đầu thổi xung quanh cự kiếm, đây là dấu hiệu sắp xuất phát.
Lâm Tiểu Mãn vội vàng vẫy tay về phía bọn họ. Ngay sau đó, nàng đã cảm nhận được thân thể mình nhẹ bẫng đi, cảm giác mất trọng lực ùa đến, khu quảng trường cùng những người ở đó, thậm chí cả tòa thành thị bên dưới kia rất nhanh đều đã biến thành một chấm nhỏ, biến mất trong tầm mắt.
Mặc dù, thời gian nàng tỉnh lại ở Tiểu Hà Thôn không lâu, nhưng mọi người đều đối xử với nàng đều rất tốt, thôn trưởng gia gia cũng rất tốt. Nhưng cũng may lần này nàng đo ra linh căn, thôn làng có thể nhận được một khoản ban thưởng hậu hĩnh.
Trên đường đến đây nàng đã nghe thôn trưởng gia gia nói về điều này rồi, trong những lời thôn trưởng gia gia nói có một điều là Thiên Diễn Tông sẽ ban thưởng cho thôn làng một trăm lượng bạc.
Nàng nhớ rõ ở thời đại này, mua một chiếc bánh bao thịt chỉ tốn hai văn tiền.
Một trăm lượng bạc cũng đủ để mọi người trong làng sống sung túc một thời gian dài.