Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
May mắn thay, tấm phù nàng vẽ chỉ là Tật Tốc Phù sơ cấp, linh lực có hạn.
Khi nàng đến lối vào phường thị, linh lực bên trong tấm phù ấy đã tiêu hao hết, cuối cùng nàng cũng có thể dừng lại rồi.
“Trời đất ơi! Hiệu quả của tấm phù này cũng quá tốt đi!”
Hai chân mềm nhũn, nàng xụi lơ trên mặt đất.
Lâm Tiểu Mãn cũng chẳng buồn bận tâm đến việc mất mặt. Nàng thật sự đã kiệt sức mất rồi, cổ họng đau rát, gương mặt nhúc nhối, hai chân thì run lên bần bật.
Nàng ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, để bản thân từ từ lấy lại sức, cuối cùng cũng cảm nhận được một luồng xúc động hưng phấn và háo hứ dâng trào trong lòng.
Hiệu quả của tấm Tật Tốc Phù này quá tốt, dùng nó để đi đường tuyệt đối là không gì bằng! Có tấm Tật Tốc Phù này, nàng chạy từ thôn Nguyệt Hà đến phường thị chỉ mất vỏn vẹn một khắc đồng hồ mà thôi.
Linh lực trong cơ thể vận chuyển, nhanh chóng xua tan đi cảm giác đau nhức và mềm nhũn khắp người. Sau đó, Lâm Tiểu Mãn đứng dậy, thi triển một đạo Thanh Khiết Thuật lên người, toàn thân bẩn thỉu lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Nàng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bước vào phường thị như không có chuyện gì xảy ra.
Có Tật Tốc Phù, về sau nàng đến phường thị sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Khoảng thời gian này có thể dùng để làm gì? Tu luyện! Trồng trọt! Hoặc là cho mình nghỉ ngơi một chút, ví dụ như ngủ nướng? Hắc hắc, không tệ không tệ!
Đến cửa hàng phù lục, Lâm Tiểu Mãn thấy Vương Cường đang giới thiệu phù lục cho khách. Nàng chợt nghĩ đến một tấm Tật Tốc Phù bán cho Đường Thành Siêu có thể thu về 80 linh châu.
Thế mà sáng nay, nàng chỉ chạy một mạch như vậy, 80 linh châu đã không còn?
Trời ạ, Lâm Tiểu Mãn, ngươi đúng là một đứa ăn tàn phá hại!
80 linh châu lại bị ngươi lãng phí như vậy rồi?
Số tiền này, nếu ngươi ăn cơm tiết kiệm một chút thì cả tháng còn chẳng dùng hết đâu!
Số tiền này nếu tiết kiệm lại ngươi có thể ăn được một con gà, nói không chừng còn có thể mua nửa con Linh Thỏ nữa chứ?
Trong lòng nàng vô cùng đau khổ, nước mắt lưng tròng, nhưng trên mặt chỉ có thể giả vờ kiên cường mà bước vào cửa hàng.
“Lâm đạo hữu, hôm nay sao lại đến sớm thế?” Vương Cường từ sáng sớm đã hoàn thành một món giao dịch, đang vui vẻ tính toán lần này mình sẽ nhận được bao nhiêu phần trăm hoa hồng, lại thấy Lâm Tiểu Mãn bước vào thì không khỏi cười nói.
“Vương đạo hữu, buổi sáng an lành.” Lâm Tiểu Mãn vội vàng chắp tay hành lễ, nói một tiếng với đối phương. Sau đó, nàng nhanh chóng chạy về phía hậu viện. Nếu đã lãng phí như vậy thì nàng nhất định phải vẽ phù, vẽ phù, cố gắng kiếm lại tấm Tật Tốc Phù đã lãng phí sáng nay!
Khi Lý Linh đến cửa hàng phù lục, lại nhìn thấy Lâm Tiểu Mãn đã nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi trước bàn, không biết vẽ được bao nhiêu tấm phù rồi, khóe miệng không khỏi giật giật.
Đây muốn làm loạn kiểu gì đây?
Lại còn có người cố gắng vẽ phù hơn cả nàng ấy sao?
Nàng ấy thật sự không ngờ vị Lâm sư muội này lại chăm chỉ đến vậy, bây giờ nàng ấy thực sự có chút hoảng rồi.
Phải biết rằng, tháng này đã trôi qua được hơn nửa mà nàng ấy mới hoàn thành nhiệm vụ 200 tấm phù thôi, phải đẩy nhanh tốc độ lên mới được.
Lúc ấy, Lâm Tiểu Mãn đã hoàn toàn đắm chìm vào việc vẽ phù, căn bản không chú ý tới Lý Linh đến, càng không thể nào nhận ra ánh mắt cháy bỏng của Lý Linh. Nàng thậm chí còn không để ý tới tấm phù nào thành công, tấm nào thất bại. Chỉ khi cảm thấy linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, nàng mới dừng bút bắt đầu điều tức khôi phục linh lực, sau đó lại tiếp tục vẽ, vẽ, vẽ!
Cuối cùng, khi cảm thấy bụng đói cồn cào, Lâm Tiểu Mãn mới dừng động tác vẽ phù, thoáng thở phào một hơi, nhìn những tấm phù còn lại trên bàn.
Ưm, sáng nay nàng lại vẽ được 30 tấm, thành công bao nhiêu tấm nhỉ?
Tìm kiếm những tấm phù trên bàn một hồi, rất dễ dàng nhận ra, những tấm phù thất bại đều đã bốc khói cháy rụi, còn những tấm phù thành công thì lấp lánh ánh bạc.
Lâm Tiểu Mãn đếm sơ qua một hồi... Ừm, được 18 tấm.
Nghĩa là cứ 10 tấm thì thành công vẽ ra 6 tấm Tật Tốc Phù?
Tỷ lệ thành phù này hẳn là rất cao rồi nhỉ?
Lâm Tiểu Mãn vui vẻ khôn xiết, bây giờ nàng không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mà còn dư ra rất nhiều, thậm chí nàng vẫn còn thừa 30 tấm Phù. Nếu có thể tiếp tục duy trì tỷ lệ thành phù này, nàng còn đủ sức vẽ thêm 18 tấm Tật Tốc Phù nữa.
Khi đó, trừ đi số Tật Tốc Phù giao cho Lý sư tỷ và một tấm Tật Tốc Phù đổi lấy phế phù từ Đường Thành Siêu, nàng vẫn còn dư 31 tấm Tật Tốc Phù.
Một tấm Tật Tốc Phù giá 80 linh châu, vậy là 2480 linh châu, tương đương với 24 viên linh thạch.
Trời ạ, phát tài rồi! Quả nhiên, lựa chọn vẽ phù là đúng đắn, kiếm tiền chẳng phải rất nhanh sao?
Chờ đến giữa trưa, Lâm Tiểu Mãn đã gặp Đường Thành Siêu, nhận 500 tấm phế phù do gã mang tới rồi đưa cho đối phương một tấm Tật Tốc Phù.
Đến chiều, Lâm Tiểu Mãn tiếp tục vẽ phù, mặc dù tỷ lệ thành phù không cao như buổi sáng, nhưng cũng đạt được 5 phần, tổng kết cuối cùng nàng đã vẽ ra được 8 tấm Tật Tốc Phù. Số phù còn lại chắc đến ngày mai sẽ dùng hết.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Mãn rời đi trước, cầm 15 tấm Tật Tốc Phù tới tìm Lý Linh.
“Lý sư tỷ, ta vẽ xong rồi.”