Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lâm Tiểu Mãn kinh ngạc, còn có thể như vậy ư? Cũng đúng, bất cứ chuyện gì cũng có lối đi riêng.
Phải biết rằng, cửa hàng phù lục cũng thu phù lục do bọn họ chế tác, Tật Tốc Phù được thu mua với giá sáu mươi linh châu một tấm rồi bán lại cho khách hàng với giá một trăm linh châu, người ta cũng công khai niêm yết giá cả.
Ngươi muốn nói không công bằng, vậy thì tự mình mang ra chợ đen mà bán đi.
Nhưng làm như vậy sẽ phải mạo hiểm, lỡ như bị người khác cướp đoạt thì sao? Mặc dù trong thành An Đô không cho phép tu sĩ đấu pháp, nhưng chỉ cần có người, ắt sẽ có đấu tranh, có quang minh thì có hắc ám.
Nếu Đường Thành Siêu có thể thu mua với giá tám mươi linh châu một tấm, Lâm Tiểu Mãn vẫn cực kỳ tình nguyện làm cuộc giao dịch này, không cần mạo hiểm, lại còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
“Được, nhưng bây giờ tỷ lệ vẽ thành công của ta vốn không nhiều.”
Đường Thành Siêu nghe vậy thì cười đến híp cả mắt: "Không sao, không sao, dù sao cũng chỉ cần ngươi muốn bán ra thì cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ mua.”
Nói xong, gã lại quay đầu nhìn chung quanh: "Lặng lẽ nói cho ngươi biết, đệ đệ của ta đang ở Thiên Diễn Tông, kỳ thật rất nhiều đệ tử ngoại môn của bọn họ cũng muốn mua phù lục ở bên ngoài, nhu cầu rất lớn, lại còn chi tiền hào phóng, cho nên bên ta tuyệt đối cam đoan an toàn.”
Đây cũng là mối làm ăn mà đoạn thời gian gần đây nhà bọn họ mới có được, có đệ đệ gã ở giữa giật dây, chuyện này đã dễ làm hơn rất nhiều.
Lâm Tiểu Mãn kinh ngạc: "Vì sao đệ tử Thiên Diễn Tông lại không mua Phù trong tông môn chứ?”
“Haizzz, bọn họ ở trong tông môn làm việc gì cũng phải dùng điểm tích lũy để đổi, mà điểm tích lũy lại còn quan trọng hơn linh châu rất nhiều. Cho nên rất nhiều đệ tử không nỡ dùng linh châu để đổi phù lục cơ sở cùng đan dược, đều gom góp lại để dành về sau trao đổi công pháp hoặc linh khí.”
“Thì ra là thế.” Lâm Tiểu Mãn chợt hiểu ra.
Sau khi ước định cẩn thận với Đường Thành Siêu, buổi chiều Lâm Tiểu Mãn trở lại trong phòng, tiếp tục vẽ phù.
Thất bại thì lại tiếp tục, thành công thì điều tức tu luyện khôi phục linh lực, cứ thế lặp đi lặp lại, không hề dừng.
Giữa chừng khi Lý Linh nghỉ ngơi nhìn thấy nàng, cũng không khỏi sốt ruột trong lòng, sau đó không màng đến nghỉ ngơi, đã nhanh chóng quay về chỗ ngồi tiếp tục vẽ phù.
Lâm Tiểu Mãn không để tâm đến ngoại giới thế nào, tới giờ Thân, nàng đã ngừng lại. Buổi chiều cũng vẽ được tổng cộng hai mươi lá phù, thành công bảy tấm.
Tỷ lệ vẽ phù thành công này xem ra cao hơn trước dó không ít.
Hiện tại nàng đã có mười hai tấm Tật Tốc Phù, chỉ còn lại ba tấm là có thể hoàn thành nhiệm vụ Lý Linh giao cho nàng rồi, mà nàng vẫn còn sáu mươi tấm giấy phù chưa vẽ.
...
Hoàng hôn buông xuống, thôn Nguyệt Hà lại có khói bếp lượn lờ bay lên, nhà nhà đều đang chuẩn bị cơm tối, thỉnh thoảng lại có mùi thơm thức ăn thoang thoảng bay tới. Lâm Tiểu Mãn cũng ngửi thấy, nhưng trưa nay nàng ăn quá no, tới tối chỉ mua một cái bánh bao gặm qua loa rồi ra mảnh vườn thi triển vài lần Ngũ Hành Quyết, sau đó mới về nhà chuẩn bị tu luyện.
Tu luyện ban đêm, Lâm Tiểu Mãn lập tức có cảm giác khác biệt, ít nhất thì tốc độ tu luyện cũng được đề cao thêm.
Ừm... không hẳn là tốc độ tu luyện tăng lên, mà phải nói là sau khi nàng hấp thu linh khí, tốc độ chuyển hóa thành linh lực và vận hành linh lực trong cơ thể đều phát sinh biến hóa, trở nên nhanh hơn.
Mặc dù thể chất của nàng vẫn là Tứ linh căn phế vật, nhưng tốc độ chuyển hóa linh khí thành linh lực và tốc độ vận hành linh lực đều tăng nhanh, điều này đã khiến tốc độ tu luyện của nàng được nâng cao thêm phần nào.
Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng việc có lợi cho tu luyện thì nàng đương nhiên là vui vẻ đón nhận. Hơn nữa, tìm được điểm mấu chốt này, nàng càng phải cố gắng vẽ phù, vừa kiếm tiền lại vừa đề cao tu vi, cớ sao mà không làm?
Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Mãn vươn vai một cái rồi ra ngoài, vo gạo chuẩn bị nấu cháo ăn kèm củ cải muối. Hôm nay nàng muốn xuất phát sớm đến phường thị, thử nghiệm tấm Tật Tốc Phù mà mình vừa vẽ ra.
Nàng lại ra vườn, sau đó không ngại phiền phức cứ một mực lặp đi lặp lại quá trình thi triển Ngũ Hành Quyết, thỉnh thoảng lại dùng Linh Vũ Thuật, thấy có cỏ dại thì dùng pháp thuật trừ bỏ, cứ thế mà bận rộn mất nửa canh giờ.
Về đến nhà, cháo vừa nấu xong, nàng nhanh chóng ăn bữa sáng ấm nóng cùng củ cải muối.
Chờ hoàn thành mọi chuyện xong xuôi, Lâm Tiểu Mãn khóa cửa rồi chạy nhanh ra khỏi làng. Đợi đi đến đoạn đường vắng người, nàng mới lấy từ trong túi nạp vật ra một tấm Tật Tốc Phù, dựa theo lời Lý sư tỷ dặn dò, dán nó lên người, sau đó vận linh lực kích hoạt.
Nàng thử thăm dò nhấc chân bước về phía trước, ngay lập tức, đã hét lên một tiếng.
“A!”
Chỉ thấy cả người nàng bay vút đi, đồng thời đám hoa cỏ cây cối ven đường nhanh chóng lùi lại, tro bụi và gió liên tục táp vào mặt.
“Cứu mạng! Làm sao để dừng lại đây?” Hai tay hai chân của Lâm Tiểu Mãn đều không thể khống chế được mà cứ vẫy vùng lung tung, đôi chân càng điên cuồng chạy về phía trước, nàng căn bản không tài nào dừng lại được.