Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nụ cười trên mặt Lâm Tiểu Mãn càng sâu thêm vài phần: "Được.”

Cả hai nàng đều hài lòng, tự nhiên là vui vẻ vô cùng.

...

Buổi chiều khi tan tầm, Lâm Tiểu Mãn không lập tức quay trở lại trong thôn mà chạy vù đến Đa Bảo Các. Nàng muốn xem ở đó có loại Linh Quả nào hay vật phẩm nào có thể hấp thụ thêm linh khí nhằm gia tăng tốc độ tu luyện hay không.

Đứng trước cửa Đa Bảo Các, Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn tòa lầu cao chừng sáu tầng này, không khỏi kinh ngạc đến há hốc mồm.

“Nhìn kìa, từ khi nào mà đồ nhà quê như vậy cũng có thể đến Đa Bảo Các rồi?”

Đang định bước vào dạo chơi, nàng đã nghe thấy tiếng trào phúng chói tai vang lên gần đó.

Lâm Tiểu Mãn liếc nhìn một cái rồi âm thầm cúi đầu, chậm rãi bước vào trong.

Mặc dù nghe những âm thanh chói tai ấy khiến trong lòng không thoải mái, nhưng nàng không nhìn thấu được tu vi của người kia, chắc chắn là đối phương mạnh hơn mình. Nàng vẫn nên biết điều mà ngậm miệng thì hơn.

Vào Đa Bảo Các, Lâm Tiểu Mãn đi ngược hướng với hai người kia. Linh Xà Quả thì không thấy đâu, nhưng nàng lại nhìn thấy vài loại quả khác. Sau khi hỏi giá một chút, mới biết đúng là mình mua không nổi, à không, cũng không phải là không mua nổi, bây giờ nàng cũng có hai mươi mấy viên linh thạch trong tay, mua thì mua được đấy, nhưng một trái linh quả rẻ nhất trong đám này cũng có giá một viên linh thạch, nàng bị điên mới mua.

Bởi vậy nàng cũng chẳng buồn nhìn những thứ khác, đã vội vàng quay người về nhà, ai ngờ khi đi ngang qua Luyện Khí Phường, lại trông thấy Lục Hữu Linh đang đợi ở đó.

“Lâm Tiểu Mãn, sao hôm nay ngươi về muộn thế? Đây này.”

Lâm Tiểu Mãn vội vàng bước tới đón lấy: "Cái gì thế? Ta vừa mới đi Đa Bảo Các dạo một chút, đồ vật trong đó đều cực kỳ đắt đỏ.”

“Linh Xà Quả, mười linh châu một viên, ngươi có muốn không?”

“Muốn chứ, ta muốn hết!” Lâm Tiểu Mãn vội vàng gật đầu lia lịa, so với thứ quả trị giá một linh thạch kia, nàng thà ăn thứ rẻ hơn này, hiệu quả cũng rất tốt.

Trong túi có mười trái Linh Xà Quả, nàng đưa cho Lục Hữu Linh một trăm linh châu.

“Ngươi đi Đa Bảo Các đó hả, đồ vật trong đó đều đặc biệt đắt đỏ. Thúc gia gia ta nói, chờ chúng ta đột phá Luyện Khí Kỳ tầng ba, đồ vật ở đó mới thích hợp cho chúng ta dùng.”

Lâm Tiểu Mãn giật mình: "Thì ra là thế, khó trách... Ta chỉ dạo ở lầu một, đã thấy đồ vật đều lợi hại vô cùng rồi.”

“Cảm ơn nhé, chờ ta ăn hết sẽ lại tìm ngươi mua.”

“Ừm, phải rồi, chỗ ngươi còn Tật Tốc Phù không? Thúc gia gia ta nói còn muốn mua năm mươi tấm.”

“Có.”

“Tốt quá! Ngày mai ngươi đến phường thị, chúng ta sẽ giao dịch.”

“Được.”

Lâm Tiểu Mãn mừng rỡ khôn xiết trở về thôn Nguyệt Hà. Trong lúc cao hứng, nàng dứt khoát dán ngay một tấm Tật Tốc Phù lên người, dù sao Tật Tốc Phù của nàng hiện tại vẫn còn nhiều. Lần này có chuẩn bị, không còn chật vật như trước, bước chân càng lúc càng thuận, chỉ chưa đầy một khắc đồng hồ, nàng đã về đến nhà.

Tốc độ này, thật sảng khoái!

Về đến nhà, điều khiến nàng vui hơn cả là Linh Mễ trong ruộng đã trổ bông. Mới vỏn vẹn hơn một tháng mà mấy thứ này có thể trổ bông rồi, quả nhiên là thế giới tu tiên, dùng linh lực tẩm bổ thực sự khác biệt!

“Đã phát triển nhanh đến thế, vậy chẳng phải ta có thể trồng được nhiều vụ trong một năm sao? Như vậy mỗi năm chỉ cần giao nộp ba trăm cân Linh Mễ, còn lại là của mình, coi như kiếm đậm rồi!”

Lâm Tiểu Mãn đứng trên bờ ruộng, lẩm bẩm nói, càng nói càng vui vẻ, sau đó lại tiếp tục thi triển vài lần Ngũ Hành Quyết, lúc này mới trở về nhà.

...

Đêm đến, Lâm Tiểu Mãn ăn một Trái Linh Xà Quả rồi bắt đầu tu luyện. Một đêm trôi qua, tu vi tăng trưởng thêm hai sợi rưỡi, nhanh hơn so với trước một chút.

Thật là tốt, thật là tốt.

Ngày hôm sau, nàng đến Luyện Khí Phường kia, giao dịch một mớ Tật Tốc Phù với Lục Hữu Linh, thu về một khoản linh châu, sau đó đã trở lại cửa hàng phù lục bắt đầu vẽ Hỏa Đạn Phù.

...

Một đoạn thời gian sau đó, mỗi ngày Lâm Tiểu Mãn đều sống cuộc đời hai điểm một đường thẳng, chỉ đi đến cửa hàng phù lục làm công, sau đó trở về nhà, đồng thời cũng không ngừng lặp đi lặp lại việc vẽ phù, làm ruộng, ăn cơm rồi tu luyện.

Mỗi ngày nhìn những tấm phù mới được chính tay mình vẽ ra, nàng cảm thấy thành tựu tràn đầy.

Mỗi ngày nhìn đám Linh Mễ trong ruộng ngày càng phát triển tốt hơn, nàng lại càng thêm mong chờ.

Mỗi ngày cảm nhận được tu vi gia tăng thêm một chút, cảm giác Luyện Khí Kỳ tầng hai đang vẫy gọi ở không xa, cõi lòng nàng tràn đầy khát vọng.

Thời gian trôi qua bình lặng mà lại phong phú.

Để sớm ngày đưa tu vi tăng lên tới Luyện Khí Kỳ tầng hai, mỗi ngày Lâm Tiểu Mãn đều phải dùng hai tấm Tật Tốc Phù để đi đường, nhằm tiết kiệm thời gian cho việc tu luyện nhiều hơn.

Cứ như vậy qua hai tháng, Lâm Tiểu Mãn đã có thể cảm nhận được mình sắp sửa tiến đến mục tiêu Luyện Khí Kỳ tầng hai rồi.

Nàng bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận nhiệm vụ năm trăm tấm phù lục cơ sở mỗi tháng, đồng thời còn kiêm luôn nhiệm vụ dạy Đường Thành Siêu vẽ phù.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, cuối cùng gã cũng đột phá đến Luyện Khí Kỳ tầng một và cũng bắt đầu học vẽ phù.