Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vào giờ nghỉ trưa, hiếm khi Lâm Tiểu Mãn không tu luyện, mà cầm vòng tiên hữu lên xem. Nàng đã thêm Linh Tức của Lý Linh và Đường Thành Siêu, bây giờ đều có thể liên hệ với bọn họ ở trên này.

Khỏi phải nói, trên này quả thật có vài thứ hữu dụng.

Lâm Tiểu Mãn muốn xem nhất là những chuyện liên quan đến tu luyện và vẽ phù.

Một mạch xem qua, quả nhiên nàng đã nhìn thấy một số bài đăng viết về kinh nghiệm tu luyện cơ bản, mang đến trợ giúp rất lớn đối với mình.

Lại còn có những điều cần chú ý khi vẽ phù, những lời bọn họ chia sẻ còn kỹ càng hơn cả những gì Lý Linh nói.

Lâm Tiểu Mãn thực sự có cảm giác không nỡ miếng ngọc bài này buông xuống, mãi cho đến khi Lý Linh nhắc nhở, nàng mới chịu bỏ ngọc bài vòng tiên hữu qua một bên rồi ngoan ngoãn vẽ phù.

Đợi đến tối, Lâm Tiểu Mãn về đến nhà, nàng lập tức bận rộn đi làm xong những chuyện khác. Lúc ăn cơm, nàng mới phân ra một tia lực chú ý để xem vòng tiên hữu rồi vừa ăn cơm vừa xem xét tin tức trên này. Nhưng nàng chợt phát hiện mình thực sự không cách nào làm được như vậy.

Chỉ đơn giản là hoạt động này không giống như kiếp trước, ở kiếp trước nàng có thể vừa xem điện thoại vừa ăn cơm, nhưng ở nơi đây là phải phân ra một tia thần thức để xem đồ vật hoặc trò chuyện trên vòng tiên hữu, là Nhất Tâm Nhị Dụng chân chính.

Nhìn phần thức ăn nóng hổi trước mặt, Lâm Tiểu Mãn vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào ngọc bài vòng tiên hữu. Nàng khẽ cắn môi, nàng thực sự không tin, chẳng phải chỉ là Nhất Tâm Nhị Dụng thôi sao? Nhớ ngày đó, ngay cả Nhất Tâm Tứ Dụng nàng còn có thể làm được cơ mà?

Lâm Tiểu Mãn từ từ phân ra một tia thần thức đưa tới ngọc bài, tiến vào quảng trường tiên hữu, sau đó vươn tay gắp thức ăn.

"Xoạch" một tiếng, đồ ăn rơi xuống khỏi bát.

Lại thử!

Lâm Tiểu Mãn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào phần đồ ăn trên mặt bàn, cố gắng gắp, sau đó lại tốn sức nhìn tin tức trên quảng trường tiên hữu.

Hết lần này đến lần khác đều thất bại, Lâm Tiểu Mãn đã đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn không từ bỏ. Nàng thực sự không tin, đã biến thành tu sĩ rồi nhưng mình lại không làm được việc mà kiếp trước mình có thể làm!

Sắc trời dần dần tối xuống, thức ăn ban đầu còn nóng hổi, thơm ngon cay nồng cũng đã nguội lạnh rồi. Nhưng dường như Lâm Tiểu Mãn còn không hề hay biết, đôi mắt nàng cứ như đã dán chặt vào phần đồ ăn và vòng tiên hữu.

Không biết qua bao lâu, rốt cục tại một khoảnh khắc nào đó, nàng chợt cảm thấy cơn đau đầu như dùi đâm đột nhiên được giải tỏa một cách vô cùng thư thái, khiến toàn thân nhẹ nhõm, dễ chịu hơn cả cảm giác linh lực trong cơ thể gia tăng khi nàng tu luyện.

Sau đó, nàng đã thành công gắp được một miếng trứng gà, từ từ đưa vào miệng. Đồng thời, nàng cũng thấy rõ ràng những dòng chữ có liên quan đến việc tu hành được viết trên quảng trường tiên hữu.

Thành công!

Trong lòng Lâm Tiểu Mãn vô cùng vui sướng, nhưng ngay lập tức tâm thần đã bị phân tán, đôi đũa trong tay nàng không còn cầm được nữa, trực tiếp rơi xuống mặt bàn, ngay cả ngọc bài vòng tiên hữu cũng rớt theo.

Toàn thân Lâm Tiểu Mãn mềm nhũn, gục xuống mặt bàn, hai mắt tối sầm lại. Nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, toàn thân không có lấy một chút sức lực nào, ngay cả linh lực để giảm bớt mệt mỏi cũng không còn.

Qua một lúc lâu, ngón tay Lâm Tiểu Mãn khẽ động, chậm rãi vận chuyển linh lực, từ từ xua tan sự mệt mỏi trên người, thậm chí còn có thêm một loại cảm giác đầu óc tỉnh táo trước mắt sáng ngời, thật giống như trước đây khi nàng bị cận thị lại được đeo kính vào vậy, thế giới trước mắt đều trở nên sáng rõ.

Lâm Tiểu Mãn chớp mắt mấy cái, trong lòng cũng không rõ đây là chuyện gì. Nhưng nàng không cảm thấy gì khó chịu, ngay cả cảm giác đau đầu cũng lập tức biến mất vào khoảnh khắc nàng thành công rồi.

Nàng đứng dậy muốn ra cửa, tiện thể cảm ứng tình hình ngoài phòng, hạt thóc trong ruộng lại cao lớn hơn rồi, không tệ không tệ. Nhưng lại hừng đông rồi sao?

Nàng lại vì luyện tập Nhất Tâm Nhị Dụng mà lãng phí mất một đêm rồi?

Trời ạ!

Khoan đã?

Bàn chân Lâm Tiểu Mãn đột nhiên dừng lại, trong lòng trào dâng nghi ngờ không dứt.

Trước ngày hôm qua, nàng chỉ có thể cảm ứng được khoảng cách chừng ba mét xung quanh mình, nghĩa là xa nhất cũng chỉ có thể cảm ứng từ phòng bếp đến cửa sân thôi. Nhưng lúc này nàng lại có thể "nhìn thấy" hạt thóc trong ruộng.

Phải biết rằng, từ sân đến ruộng tối thiểu cũng phải mười mét, tính như vậy thì ít nhất nàng cũng có thể cảm ứng được khoảng cách mười ba mét sao?

Lâm Tiểu Mãn cảm thấy kích động không thôi, nàng vội vàng đi ra sân, đứng ở cổng nhìn về phía cánh đồng không xa, sau đó dùng thần thức cảm ứng.

Nàng đi một mạch đến ruộng của mình, thậm chí lại tiếp tục đi về phía trước, cứ thế mà đi về phía trước, cuối cùng đến khoảng mười lăm mét mới dừng lại.

Lâm Tiểu Mãn phấn khích xoay tròn tại chỗ, mặc dù điều này không liên quan gì đến việc tăng trưởng tu vi, nhưng đây cũng là một chuyện vô cùng đáng để vui mừng.

Phải biết rằng, vẽ phù rất cần thần thức, việc nâng cao thần thức cũng mang đến trợ giúp lớn cho việc vẽ phù.

Thấy trời đã không còn sớm, Lâm Tiểu Mãn vội vàng thu dọn xong, sau đó chạy về phía phường thị.

Chưa đi đến cửa hàng, nàng đã phát hiện không khí trong phường thị hôm nay có chút khác lạ, không ít người đều đang phấn khích bàn tán về một điều gì đó.

Lâm Tiểu Mãn tăng tốc, nhanh chóng bước chân đến cửa hàng.