Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Vương đạo hữu, hôm nay có chuyện gì sao? Ta thấy mọi người trên đường đều đang nói chuyện gì đó."
"Hắc, đương nhiên là thế rồi? Là một sự kiện náo nhiệt lớn đó, cũng có liên quan đến ngươi nữa nha. Mau đi gặp Viên tiền bối đi."
"Được.”
Đáy lòng Lâm Tiểu Mãn chứa đầy thắc mắc như bị mèo cào, nàng rất muốn hỏi, nhưng thấy có khách khứa bước vào, Vương Cường phải đi tiếp khách, nàng chỉ có thể vội vàng chạy tới hậu viện.
“Lý sư tỷ."
"Đến rồi, vừa lúc đi cùng ta gặp Viên tiền bối."
"Được.”
Viên Chính vẫn giữ phong cách ngắn gọn, rõ ràng, mới thấy người đã nói thẳng sự việc: “Một tháng sau, trong thành An Đô sẽ cử hành cuộc thi đấu mười năm một lần. Những tu sĩ tham gia trận đấu đều dưới 15 tuổi, ngươi cũng có thể tham gia. Thành chủ và Thiên Diễn tông đều sẽ ban thưởng cho mười người đứng đầu.”
Hai mắt Lâm Tiểu Mãn sáng lên, hóa ra là chuyện như vậy à? Đây chẳng phải là cuộc thi đánh giá người mới ưu tú sao? Có ban thưởng nữa? Nhất định phải tham gia!
“Được, Viên tiền bối, ta muốn tham gia.”
Viên Chính khẽ cười: "Chưa hỏi là thi đấu gì đã muốn tham gia?”
“Bất kể là gì, ta đều muốn thử."
"Ừm, ngươi là Phù tu, đương nhiên là thi vẽ phù, không có nguy hiểm gì đâu.”
Lâm Tiểu Mãn cong môi cười, lại nghe Viên tiền bối nói: “Trong tháng này, ngươi hãy luyện tập thêm các loại phù lục cơ sở khác. Còn nhiệm vụ phù lục cơ sở cần nộp cho Thiên Diễn tông, ngươi có thể giao cho Lý Linh vẽ.”
“Đa tạ Viên tiền bối, ta không sao cả. Nhhiệm vụ vẽ phù này ta có thể hoàn thành, hơn nữa vẽ nhiều càng có thể quen thuộc hơn với quá trình vẽ phù, nói không chừng còn có thể thúc đẩy, khiến cho tỉ lệ thành công nâng cao thêm một chút đó.”
Cho dù là Viên Chính hay Lý Linh vừa nghe nàng nói như vậy, sắc mặt đều ôn hòa đi không ít.
“Nơi này có 500 tấm bùa, ngươi cầm lấy mà luyện tập thêm đi.”
Hai mắt Lâm Tiểu Mãn sáng lên, vội vàng đưa tay tiếp lấy: “Đa tạ Viên tiền bối, ta nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ đạt được thứ hạng trong cuộc thi đấu.”
“Đi thôi.”
Rời khỏi phòng của Viên tiền bối, Lâm Tiểu Mãn đã vùi đầu vào điên cuồng vẽ phù, cũng quên mất việc nghiên cứu sự biến hóa của thần thức.
Nhiệm vụ 500 tấm phù lục của tháng này, Lâm Tiểu Mãn đã có sẵn trong kho, cho nên nàng phải tranh thủ thời gian luyện tập các loại phù lục cơ sở khác.
Sau đó, nàng do dự một chút, đã chuẩn bị để dành ra một khoản thời gian đi học vẽ Thủy Tiễn Phù.
Cứ như vậy, ban ngày nàng điên cuồng vẽ phù tại cửa hàng, ban đêm thì ở nhà dùng Tụ Linh Trận tu luyện. Nàng từng thử kết hợp Tụ Linh Đan và Tụ Linh Trận để tu luyện, nhưng lại phát hiện hiệu quả cũng không tăng lên được bao nhiêu, nên đã từ bỏ việc dùng đồng thời cả hai loại rồi.
Tụ Linh Đan được nàng giữ lại để dùng lúc nghỉ trưa trong căn phòng ở cửa hàng.
Phương pháp tu luyện như vậy đã khiến tốc độ tu luyện mỗi ngày của nàng đều tiến bộ hơn trước một bậc.
Thấy bản thân sắp đột phá đến Luyện Khí Kỳ tầng hai, Lâm Tiểu Mãn thực sự sâu sắc cảm nhận được một chân lý, đó là có tiền thật tốt!
Có tiền là có thể mua được đan dược, mua được Tụ Linh Trận để tu luyện, từ đó nâng cao tốc độ tu luyện. Tốc độ tu luyện được nâng cao là có thể nhanh chóng thúc đẩy tu vi tăng lên tới Luyện Khí Kỳ tầng bốn. Nói không chừng nàng thật sự có thể đột phá trong vòng ba năm, sau đó thành công gia nhập ngoại môn Thiên Diễn tông đó.
Cho nên, vẽ phù! Vẽ phù! Vẽ phù! Phải chăm chỉ vẽ phù!
Trong suốt một tháng này, Lâm Tiểu Mãn chẳng để ý đến việc nấu hai bữa cơm mỗi ngày, nàng chỉ nấu một bữa cơm khi trở về vào buổi tối, sau đó để lại một phần cho vào túi nạp vật, chờ đến sáng hôm sau thì trực tiếp ăn.
Tuy nhiên, mỗi tối khi ăn cơm, nàng vẫn dành thời gian để luyện tập Nhất Tâm Nhị Dụng, mặc dù hiệu quả rất chậm, nhưng cuối cùng cũng có một chút tiến bộ rồi.
Hơn nữa mỗi lần nàng đều khống chế thời gian, không đến mức để bản thân vì bận rộn chuyện này cả đêm mà chậm trễ tu luyện.
...
Khi bận rộn, thực sự không cảm thấy thời gian trôi qua, chỉ chớp mắt một cái đã sắp đến thời gian thi đấu rồi.
Lâm Tiểu Mãn đã sớm đứng chờ ở ngã tư, không bao lâu sau đã thấy Lục Hữu Linh và Lý Thanh Nguyệt xuất hiện.
“Lâm Tiểu Mãn, ngươi dậy sớm thật đó, đây này.” Lục Hữu Linh nhìn thấy nàng, đã vội vàng chạy tới, vừa cười hì hì vừa đưa cho nàng một cái bánh bao nhân thịt, đồng thời trong tay y còn cầm một cái đang ăn dở.
“Đa tạ.” Lâm Tiểu Mãn nhận lấy, cắn một miếng: "Đi thôi.”
“Đi thôi, còn lải nhải gì nữa? Lần này trong ba người chúng ta nhất định phải có người giành được thứ hạng. Ta nghe nói không chỉ mỗi loại tu sĩ đều sẽ phân chia thành mười hạng đầu, mà ngay cả thứ tự cuối cùng cũng có phân chia mười hạng đầu đó. Mỗi người đạt được thứ hạng đều sẽ có ban thưởng. Ta nghe nói phần thưởng kém nhất cũng là một bình Nguyên Linh Đan.”
Lâm Tiểu Mãn nghi hoặc: “Nguyên Linh Đan? Có tác dụng gì vậy?”
Lý Thanh Nguyệt nhẹ giọng giải thích: “Nguyên Linh Đan có thể lập tức bổ sung linh lực, khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.”
“Ừ, ngươi nghĩ xem, nếu như ở bên ngoài giao đấu với người khác, linh lực tiêu hao gần như cạn kiệt, đột nhiên ăn vào một viên Nguyên Linh Đan, lập tức đầy máu hồi sinh, chẳng phải sẽ lập tức đá bay đối thủ hay sao?”