Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lục Hữu Linh liên tục gật đầu, ăn xong một cái bánh bao thịt, lại lấy ra một cái bánh nướng để ăn: “Hơn nữa, ngươi biết một bình Nguyên Linh Đan cần bao nhiêu linh thạch không?”

“Bao nhiêu?"

"Một bình 100 linh thạch.”

Lâm Tiểu Mãn kinh ngạc mở to hai mắt: “Đắt vậy sao?"

"Đây là đan dược bậc Hoàng cao cấp đấy.” Lý Thanh Nguyệt ở bên cạnh bổ sung.

Lâm Tiểu Mãn giật mình: “Ngươi biết ban thưởng dành cho Phù tu là gì không?”

Lục Hữu Linh gật đầu: “Biết, biết. Ban thưởng tốt nhất dành cho Phù tu là một cây phù bút bậc Huyền sơ cấp.”

Y nói xong lại quay đầu nhìn Lý Thanh Nguyệt: “Về phần ban thưởng cho Đan tu, ngươi cũng biết rồi chứ.?”

"Ừm.”

Lâm Tiểu Mãn đã bị cây phù bút bậc Huyền mê hoặc đến tràn đầy phấn khởi. Hiện giờ đấu chí đang tràn đầy trong người nàng, nàng cảm thấy bản thân vẽ phù rất có thiên phú, giành được thứ hạng cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng chờ tới khi bọn họ chạy đến quảng trường, lòng tự tin bừng bừng trong lòng Lâm Tiểu Mãn chỉ trong nháy mắt đã bị dội tắt hơn phân nửa.

Trước mắt là người chen chúc người, cả cái quảng trường rộng lớn như vậy mà còn đứng đầy nhóc người.

Chuyện này thì chẳng có gì, vấn đề là lọt vào trong tầm mắt của nàng là rất nhiều người đều đã có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng hai, thậm chí còn có tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng ba.

Không chỉ Lâm Tiểu Mãn, Lục Hữu Linh khi chứng kiến cảnh tượng này cũng lập tức ỉu xìu.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã không còn nghĩ ngợi gì khác nữa, cả nhóm từ biệt nhau, sau đó tách ra đi về khu vực của mình.

Lâm Tiểu Mãn đứng trong đám đông Phù tu, nghe mọi người líu ríu nói chuyện, mà nghĩ mãi vẫn không hiểu. Toàn bộ thành An Đô chẳng phải chỉ có bốn phường thị thôi sao? Mỗi phường thị đều chỉ có một cái cửa hàng phù lục thôi mà, sao đám học đồ lại đột nhiên trở nên nhiều như vậy?

Không đợi nàng kịp hiểu rõ những tình hình này, rất nhanh cuộc thi đấu đã bắt đầu.

Mỗi người được phát một tấm biển số, Lâm Tiểu Mãn là số 77.

“Năm nay có không ít Phù tu đến dự thi, tổng cộng là 289 người. Cuộc thi đấu sẽ tiến hành tổng cộng là ba vòng, mỗi vòng thi đấu đều là vẽ phù. Hiện tại vòng thi đấu thứ nhất bắt đầu.”

Mọi người còn đang nghi hoặc chẳng biết thi đấu phải bắt đầu như thế nào, nên cứ thế mà đứng thẳng tắp trên quảng trường, chưa có làm gì cả. Sau đó, chỉ chớp mắt kế tiếp, đã thấy lão giả nọ vung tay lên, đám người chỉ cảm thấy trước mắt mình nhoáng lên một cái, chưa kịp định hình là tình huống gì mới xảy ra thì ngay khoảnh khắc sau, mọi người đều đã đứng trong một căn phòng vô cùng rộng lớn và trống trải, mỗi người đứng trước một cái bàn, phía trên có bày giấy phù, phù bút và mực phù rồi.

“Vòng thi đấu đầu tiên, trong thời gian một nén nhang, vẽ thành đạo Phù này, bắt đầu!” Lời lẽ ngắn gọn súc tích, phong cách này khiến Lâm Tiểu Mãn nhớ tới Viên tiền bối. Thế nhưng khi đó nàng nào còn tâm trí để nghĩ ngợi linh tinh, đã vội vàng ngẩng đầu nhìn lên đề bài rồi.

Chỉ thấy một tấm phù lục to lớn đang bay lơ lửng giữa không trung, hiện ra rõ mồn một.

Nàng gần như chỉ trong chớp mắt đã thấy rõ đó là loại Phù gì, thứ nàng đã vô cùng quen thuộc - Tật Tốc Phù!

Lâm Tiểu Mãn vội vàng ngồi xuống, trong lúc điều tức, nàng cầm phù bút lên bắt đầu chấm mực vẽ phù. Hiện giờ tỷ lệ thành công khi nàng vẽ Tật Tốc Phù đã có thể ổn định đạt ở mức sáu thành, có thậm chí có đôi khi lên tới bảy thành. Nhưng hiện tại thi đấu không phải so tỷ lệ vẽ phù thành công, mà là tốc độ vẽ phù, nên lại có chút khác biệt.

Ngày thường, thời gian Lâm Tiểu Mãn vẽ Tật Tốc Phù đều ít hơn một nén nhang, vẽ một tấm Phù cũng không cần một khắc đồng hồ. Vừa rồi nhìn Phù tốn chút thời gian, nhưng khi nàng bắt đầu vẽ, tấm đầu tiên đã thất bại.

Phía trước nàng vang lên một tiếng "phù" nhẹ, tấm Phù đã bốc cháy, xung quanh cũng liên tiếp vang lên âm thanh Phù bị đốt cháy.

Trong chốc lát, những tiếng động xung quanh đều trở nên ồn ào hơn.

Lâm Tiểu Mãn không lập tức vẽ tấm thứ hai, mà bình tĩnh điều tức lại, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, bình ổn tâm tình.

Lúc này, nàng mới cầm lấy phù bút bắt đầu vẽ.

Đã vẽ Tật Tốc Phù hàng trăm lần, cảm giác vẫn còn đó. phù bút lướt đi, một nét vẽ liền mạch, linh quang lóe lên, thành công rồi!

Hai mắt Lâm Tiểu Mãn rực sáng, thành công rồi!

Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, thời gian một nén nhang đã không còn nhiều.

May mắn thay! May mắn thay! Trong lòng Lâm Tiểu Mãn âm thầm thả lỏng, thật là nguy hiểm. Nàng vốn cho rằng đó là Tật Tốc Phù, loại phù mình đã vẽ quen tay, có xác suất thành công rất cao thì hoàn tất bài thi sẽ dễ dàng thôi, thực sự không ngờ...

Sau một lát, cây nhang trên đài đã cháy hết, lão giả lên tiếng: "Thời gian đã hết, ngừng bút!”

Xung quanh, những tiếng kêu than lẫn tiếng reo mừng đều im bặt, Lâm Tiểu Mãn cũng là một trong số đó.

Dưới cái phất tay của lão giả, những người không vẽ thành Tật Tốc Phù đều đã biến mất không còn tăm hơi.

Lâm Tiểu Mãn chớp chớp mắt, ngưỡng mộ nhìn lão giả tóc bạc. Nàng thầm nghĩ, nếu mình có được thực lực như vậy thì thật là... chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái rồi.

“Rất tốt, còn lại 102 vị tu sĩ. Kế tiếp sẽ bắt đầu vòng thi đấu thứ hai, tương tự, trong thời gian một nén nhang, vẽ thành đạo Phù này. Hiện tại bắt đầu!”