Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhìn cây nhang trên bàn đã cháy hơn phân nửa, chỉ còn lại một đoạn ngắn, Lâm Tiểu Mãn hít sâu một hơi, tỉ mỉ phác vẽ lại những đường nét của tấm phù lục kia thật nhiều lần trong đầu, sau đó cầm bút cấp tốc vẽ xuống.

Vẽ xong, Lâm Tiểu Mãn lập tức sửng sốt tại chỗ.

Thành công rồi?

Dễ dàng như vậy đã thành công rồi?

Nàng lại thành công rồi?

Nhanh như vậy đã vẽ thành một tấm phù lục mới, tình huống này đến chính Lâm Tiểu Mãn cũng không nghĩ tới. Gần như ngay sau khi nàng vẽ thành, tấm phù lục trước mặt đã bay lên, lao vút vào không trung.

Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt của lão giả tóc bạc.

“Ừm, hạng chín.”

Lâm Tiểu Mãn khẽ thở phào một hơi.

Thành công rồi, thành công rồi! Ít nhất cũng có một thứ hạng. Nàng mừng rỡ nở nụ cười.

Khoảnh khắc ấy, Lâm Tiểu Mãn mới ngắm nhìn tấm Phù mình vừa vẽ, trong lòng tự hỏi không biết tấm Phù này là loại Phù gì, có tác dụng ra sao?

Chẳng mấy chốc, người thứ mười thành công vẽ ra Phù cũng xuất hiện.

Sau đó, thời gian đã điểm rồi.

“Chúc mừng các ngươi, đã đạt được tư cách của mười đại Phù Tu Giả, cũng có thể tham gia vào trận chung kết. Trận chung kết sẽ được cử hành sau ba ngày nữa, các ngươi cứ đúng giờ đến quảng trường là được.”

Nói rồi, lão giả tóc trắng vung tay lên, quang mang chớp lóe, trước mặt mỗi người đều có một vật bay lơ lửng. Lâm Tiểu Mãn cũng không ngoại lệ. Nàng đưa tay lấy nó về, có thể dễ dàng nắm gọn trong tay. Đây hẳn là phần thưởng dành cho hạng chín của nàng.

Nàng nhanh chóng mở ra xem, bên trong là một cây phù bút bậc Hoàng trung cấp.

Trời ơi, lời to rồi!

Lâm Tiểu Mãn vui vẻ nhếch môi cười, trong lòng vô cùng yêu thích, cứ cầm cây phù bút lật đi lật lại ngắm nghía không thôi.

Sau đó, nàng nghe thấy có người hỏi lão giả về loại Phù mà bọn họ vừa vẽ.

“Đây là một loại Phù cực kỳ cơ bản, An Thụy Phù, có thể trợ giúp giấc ngủ.” Nói xong, lão giả đã cười ha hả tiễn bọn họ rời khỏi căn phòng.

Tới khi Lâm Tiểu Mãn mở mắt ra lần nữa, mới phát hiện mình đã đứng trên quảng trường, xung quanh vẫn còn những người khác, nhưng đã không còn đông đúc như lúc ban đầu.

Lâm Tiểu Mãn đã sớm cảm nhận được mình sắp bị đưa đi, nên vội vàng thu phần thưởng vào túi nạp vật. Có cây phù bút bậc Hoàng trung cấp này, Lâm Tiểu Mãn tin tưởng mình hoàn toàn có thể nâng cao tỷ lệ vẽ Thủy Tiễn Phù thành công, thậm chí còn có thể vẽ được Kim Cương Phù.

Nhưng tiền tài không lộ ra ngoài, đồ tốt đương nhiên phải lặng lẽ cất giữ rồi.

Lâm Tiểu Mãn đang quay đầu nhìn quanh bốn phía, rất nhanh đã trông thấy Lý Thanh Nguyệt, sau đó vội vàng vẫy tay với đối phương.

“Lý đạo hữu, thế nào rồi? Đã tấn cấp chưa? Có thấy Lục Hữu Linh không?”

“Tấn cấp rồi, chưa thấy hắn. Chắc là còn đang…”

“Hắc, ta ở đây này!”

Hai người đang nói chuyện, đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Lục Hữu Linh. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy y đang chạy từ lối vào quảng trường tới.

“Các ngươi đều tấn cấp rồi à? Tốt quá, đáng tiếc ta lại bị đào thải rồi.”

Mặc dù Lục Hữu Linh nói vậy, nhưng xem ra trên mặt y không hề có vẻ thất vọng chút nào.

“Sao ngươi biết chúng ta đã tấn cấp?” Lâm Tiểu Mãn không phủ nhận, chỉ hiếu kỳ hỏi, sau đó cùng bọn họ đi ra ngoài.

“Đơn giản thôi mà. Người bị đào thải đều đã ra sớm rồi. Vào giờ này, mỗi lần xuất hiện đều là mười người, nếu đã có mặt trong mười người đó vậy thì chắc chắn đều là người tấn cấp. Ngươi xem, ngươi xuất hiện cùng lúc với mười người, Lý Thanh Nguyệt cũng vậy.”

Lý Thanh Nguyệt gật đầu, nhìn Lâm Tiểu Mãn: “Sau ba ngày nữa chính là trận chung kết, mặc dù không biết là cuộc thi đấu dạng gì, nhưng chúng ta có muốn kết minh không? Cùng nhau hợp tác nhé.”

Lâm Tiểu Mãn chớp mắt một cái, đã vội vàng gật đầu: “Được, được. Đa tạ.”

“Hắc, khách khí làm gì chứ? Mọi người đều quen thuộc thế này mà.” Lục Hữu Linh huých vai Lâm Tiểu Mãn một cái, lại cười hì hì nói: “Hôm nay các ngươi đều tấn cấp rồi à? Thế thì phải mời khách, mời khách! Nhất định phải an ủi tâm hồn nhỏ bé yếu ớt đang bị tổn thương của tamột chút .”

“Được thôi, vậy thì mời các ngươi đi nhà ta ăn nhé, ta tự mình làm.”

Lâm Tiểu Mãn nhớ Lục Hữu Linh rất thích những món ăn nàng làm, mỗi lần mang cho y, y đều vô cùng vui vẻ, cũng không biết Lý Thanh Nguyệt có thích ăn không.

“Lý đạo hữu, ngươi thích ăn cay không?” Lý Thanh Nguyệt có chút kín đáo, thoáng dừng lại một chút rồi gật đầu: “Cũng tạm được.”

“Vậy quyết định thế nhé, đi nhà Lâm Tiểu Mãn ăn, nhưng chờ các ngươi thi đấu chung kết trở về rồi hẵng ăn nhé.”

Lục Hữu Linh đã sớm hò reo lên tiếng, nhưng bữa ăn kia không phải là ngày hôm nay như Lâm Tiểu Mãn đang nghĩ, mà là hẹn sau trận chung kết. Câu nói ấy thực sự khiến biểu cảm trên mặt nàng thoáng sững sờ một chút.

Ngay cả Lý Thanh Nguyệt cũng vậy.

Lục Hữu Linh nhìn bọn họ một chút, sau đó không khỏi trợn mắt: "Gì vậy? Các ngươi tưởng ta sơ ý đến thế à? Biết rõ hôm nay các ngươi thi đấu mệt mỏi, còn phải chuẩn bị cho trận thi đấu ba ngày sau, lại muốn làm phiền các ngươi ư? Ta sao có thể làm người như vậy chứ, gia gia của ta sẽ phê bình ta đấy.”