Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cái từ "gia gia" trong miệng y cũng chính là thúc gia gia – người y từng nhắc tới rất nhiều lần trước kia. Không biết là ở chung lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, hay là vì sao chỉ biết rằng một ngày nọ, Lâm Tiểu Mãn đột nhiên phát hiện ra Lục Hữu Linh đã thay đổi cách xưng hô rồi.
“Đi, vậy thì chờ chúng ta thi đấu xong lại tụ họp. Đến lúc đó, ngươi cứ tùy ý gọi món, ta nhất định sẽ nghĩ cách làm cho được.”
“Được thôi.” Ba người đến giao lộ thì tách ra, ai về nhà nấy.
Bởi vì Lâm Tiểu Mãn cần tham gia thi đấu nên cửa hàng đã cho nàng nghỉ một ngày. Hiện tại nàng tấn cấp rồi thì có thể tiếp tục nghỉ thêm năm ngày nữa. Nhưng nàng phải đến cửa hàng nói chuyện một tiếng, vừa hay cũng muốn báo tin vui cho Viên tiền bối cùng mọi người.
Vừa nghe chuyện Lâm Tiểu Mãn tấn cấp, mọi người đều mừng rỡ không ngớt, ngay cả Viên tiền bối trên mặt cũng có nụ cười yếu ớt.
“Làm tốt lắm. Ngươi trở về chuẩn bị cẩn thận đi, sau ba ngày nữa hãy thi đấu thật tốt, còn nhớ chú ý an toàn. Mấy ngày nay phải chuẩn bị thêm một ít Phù lục.”
Lâm Tiểu Mãn thoáng kinh ngạc một chút: “Viên tiền bối, người biết sau ba ngày nữa sẽ thi đấu cái gì không?”
Viên Chính lắc đầu: “Không biết, nhưng hầu như đều là như vậy. trận chung kết sẽ là nơi tất cả tu sĩ tụ họp lại để so tài, nếu đã là so tài tổng hợp như thế thì chắc chắn không phải là thi vẽ phù hay luyện đan gì rồi. Ừm, tóm lại là cứ chuẩn bị thêm một ít thủ đoạn tự vệ là tốt nhất.”
Lâm Tiểu Mãn gật đầu lia lịa: “Được, ta biết rồi. Tạ ơn Viên tiền bối.”
Viên Chính phất tay: “Đi thôi.”
Lâm Tiểu Mãn rời khỏi cửa hàng, trong lòng thoáng do dự một chút, nhưng đến cuối cùng vẫn đi mua một con Linh Kê và một ít nấm. Mặc dù cần phải chuẩn bị thật tốt, nhưng đã đến lúc bồi bổ thì vẫn phải bồi bổ chứ?
Một ngày ba bữa, vẫn phải ăn uống tươm tất nha!
Về đến nhà, trước tiên Lâm Tiểu Mãn đi nấu cơm, sau đó lại đi thi triển một vòng pháp thuật ngoài ruộng.
Đợi đến khi gà hầm gần chín, nàng mới về đến nhà, mang ra món gà hầm nấm nóng hổi, một bát củ cải chua cay và tự xới thêm một bát Linh Mễ thơm ngào ngạt cho mình.
Lâm Tiểu Mãn ngồi trước bàn, bắt đầu thưởng thức đồ ăn của mình, cứ một miếng cơm một miếng thịt gà, hương vị quả thực tuyệt hảo.
Ăn ngán thì lại gắp một miếng củ cải chua, giòn tan, ngon miệng.
Sau một bữa cơm ăn đến căng bụng, cảm giác hồi hộp cùng mơ hồ trong lòng cũng tan biến đi.
Lâm Tiểu Mãn thu dọn xong xuôi đã trở về phòng, bố trí Tụ Linh Trận, sau đó yên tâm tu luyện rồi.
Kỳ thật, hôm nay nàng đã cảm nhận được mình chuẩn bị chạm đến ngưỡng đột phá, thậm chí còn cảm nhận được thời khắc đột phá chính là trong khoảng thời gian này, cũng không biết có thể thành công đột phá trước trận chung kết hay không.
Vừa hay mấy ngày nay nàng đều ở nhà, trước khi trở về nàng còn mua mười cái màn thầu, chuẩn bị mấy ngày tới đều ăn màn thầu trừ bữa.
Nói cách khác, bữa ăn thịnh soạn hôm nay có thể xem như phần thưởng an ủi cho chính mình trong những ngày dài tu luyện sắp tới.
Trải qua một đêm tu luyện, cảm giác được vách ngăn đột phá lại mỏng đi một chút, Lâm Tiểu Mãn thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó mở mắt đứng dậy, chuẩn bị bắt đầu vẽ phù.
Viên tiền bối đã nói như vậy, nàng cũng định chuẩn bị cho mình thêm một chút phù lục.
Bởi vậy bây giờ nàng sẽ vẽ phù.
Phải biết rằng, những loại Phù tự vệ có thể dùng khi chiến đấu là Tật Tốc Phù, Hỏa Đạn Phù, Thủy Tiễn Phù và Định Thân Phù. Vì phải giao nhiệm vụ và bán Phù, nên bên trong túi nạp vật của nàng vẫn luôn chuẩn bị không ít Tật Tốc Phù, Hỏa Đạn Phù và Định Thân Phù. Thủy Tiễn Phù thì lại không nhiều, thêm nữa nàng chỉ có ba thành tỷ lệ vẽ phù thành công, nên số lượng dự trữ chỉ có chừng mười hai tấm mà thôi.
Hiện tại, nàng dự định sẽ vẽ thêm nhiều Thủy Tiễn Phù và cả An Thụy Phù mà hôm qua thi đấu nàng đã vẽ.
Bây giờ thời gian cấp bách, nàng không dám tự mình thử xem An Thụy Phù có hiệu quả thế nào, nhưng loại Phù này vô cùng dễ vẽ, lại còn không tiêu hao quá nhiều linh lực, cho nên nàng dự định chuẩn bị một ít.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là vẽ Thủy Tiễn Phù.
Trong suốt một ngày sau đó, Lâm Tiểu Mãn không bước ra khỏi phòng, chuyên tâm vẽ phù, vẽ phù và vẽ phù. Vẽ mệt thì tu luyện một lát, linh lực trong cơ thể vận chuyển một vòng tuần hoàn, mọi thứ đều thông suốt thoải mái, sau đó lại tiếp tục vẽ.
Trong ba ngày ròng rã, Lâm Tiểu Mãn đắm mình vào việc vẽ phù và tu luyện. Cuộc sống của nàng vừa buồn tẻ mà cũng thật phong phú. Đến khi số màn thầu dự trữ vừa vặn đã cạn, nàng nhanh chóng lên đường, chuẩn bị tham gia tranh tài.
Vừa đến quảng trường, nàng chợt nhận thấy nhân số không còn đông đảo, tổng cộng chỉ có một trăm người.
Để trổ hết tài năng từ trong một trăm người này, Lâm Tiểu Mãn - một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng một bé nhỏ vô danh, hơn nữa còn chỉ là một Phù tu mới vào nghề - thực sự là gian nan vạn phần.
“Lâm đạo hữu."
"Lý đạo hữu, ngươi đã đến rồi.”
Đang lúc Lâm Tiểu Mãn đi tìm Lý Thanh Nguyệt thì đối phương đã xuất hiện.