Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Tiểu Mãn sững sờ, vội vàng đuổi theo ra.

Con ưng kia cũng không bay đi, nó vẫn lượn lờ phía trên cửa hang, trong miệng không ngừng kêu gì đó, ánh mắt tràn đầy sát khí theo dõi Lâm Tiểu Mãn vừa chạy ra khỏi sơn động.

Lâm Tiểu Mãn ngửa đầu nhìn lên, hung hăng quát lớn: "Còn dám tới? Xem ta có đốt ngươi ra tro không! Ăn trộm thịt rắn của ta thì cũng thôi đi, còn muốn đánh một trận với ta hả? Đánh thì đánh!"

Nói rồi, nàng đã phóng một đạo Hỏa Cầu Thuật về phía nó, khiến con ưng kia vội vàng bay vút lên cao.

Lúc này, Lâm Tiểu Mãn mới phát hiện, con ưng này quen thuộc quá, hình như nó chính là con từng muốn đánh lén nàng trên ngọn cây trước đó. Nàng còn tưởng mình đã thoát khỏi nó rồi, không ngờ nó lại đuổi tới tận nơi đây, lại còn thừa dịp nàng tu luyện mà ăn trộm thịt rắn trong nồi nữa chứ?

Nghĩ đến đó, cõi lòng Lâm Tiểu Mãn thắt lại, thật quá nguy hiểm!

Nếu vừa rồi nàng đang ở trong quá trình tu luyện, đặc biệt là vào thời khắc then chốt như đột phá, mà vừa vặn lúc ấy con ưng kia lại tấn công nàng thì e rằng nàng đã sớm trở thành món ăn trong mâm của nó rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Mãn cũng không có ý định đuổi con ưng ấy đi nữa. Nàng muốn giữ nó lại, bằng không chẳng biết lúc nào, nó sẽ theo dõi tiếp.

Sau khi đột phá lên Luyện Khí kỳ tầng hai, uy lực Hỏa Cầu Thuật của Lâm Tiểu Mãn đã lớn mạnh hơn không ít. Nàng cảm nhận được, với thực lực hiện tại mà đi chiếc đấu với con rắn kia, khẳng định là chiến thắng của nàng sẽ không còn gian nan như vậy nữa.

Không chút do dự, nàng lấy ra một sợi dây thừng từ trong túi nạp vật, linh lực tích súc trong tay, sau đó bỗng nhiên thi triển Linh Vũ Thuật về phía con ưng.

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, một cơn mưa lớn đã đổ ập xuống đầu con ưng.

Mặc dù là linh vũ mang theo linh khí, nhưng với đòn công kích nặng nề như vậy, con ưng đang trên không trung cũng vì quán tính mà thoáng trầm mình xuống.

Thứ Lâm Tiểu Mãn chờ đợi chính là cơ hội này.

Nàng dùng sức vung sợi dây thừng trong tay qua, linh hoạt trói chặt một bên cánh của nó,sau đó lập tức dùng sức kéo mạnh xuống, đồng thời bàn tay kia cũng rút ra Hỏa Đạn Phù, điên cuồng nện vào bên cánh còn lại của con ưng.

Con ưng này còn chẳng bằng con rắn kia đâu.

Nàng cảm ứng được dao động linh lực trên người đối phương, nên đã nắm chắc trong lòng, chỉ cần khống chế được con ưng này xuống tầng trời thấp là nàng có thể ra tay, việc săn giết nó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Quả nhiên, cho dù con ưng kia giãy giụa kịch liệt đến mức nào cũng không thể bù đắp lại những đạo Hỏa Cầu Thuật và Hỏa Đạn Phù mà nàng điên cuồng nện vào người nó. Vừa vặn lại thu hoạch được một con yêu thú bậc một, Lâm Tiểu Mãn hài lòng cất nó vào túi nạp vật. Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng lúc này nàng không dám tiếp tục ở lại bên trong sơn động nữa.

Phải biết rằng, trận chiến vừa rồi kéo dài gần nửa canh giờ, mùi máu tươi rất nặng, dù nàng đã dùng Thanh Khiết Thuật để xử lý, đoán chừng cũng không thể hoàn toàn làm sạch được.

Lâm Tiểu Mãn lập tức trở về sơn động thu dọn đồ đạc. Đáng tiếc là thịt rắn trong nồi của nàng đã không còn một miếng, ngay cả miếng cuối cùng cũng bị con ưng tham ăn kia ngậm trong miệng mà chạy ra khỏi sơn động rồi.

Lâm Tiểu Mãn rời khỏi sơn động, vẫn quyết định men theo dòng suối đi lên tìm nơi ở mới. Trên đường đi, nàng không nhịn được lại cảm nhận lực lượng Luyện Khí kỳ tầng hai của mình, cảm giác sung sướng khiến nụ cười cứ thường trực trên môi, không sao dập tắt được.

Sau khi tung một quyền đánh gãy một cái cây to bằng bắp tay người trưởng thành, Lâm Tiểu Mãn vừa "phù phù" thổi vào nắm đấm làm dịu cơn đau vừa nhìn cái cây đổ trên mặt đất, sau đó cao hứng cong môi cười: "Lâm Tiểu Mãn, giỏi lắm!"

Cái cây đổ rồi, nàng cũng không lãng phí nó, đã "răng rắc” bẻ gãy hết cành cây, ngay cả thân cây cũng dùng linh lực bổ ra rồi thu vào túi nạp vật.

Làm việc xong xuôi, nàng bưng một chậu nước từ dòng suối tới.

Giờ Thân đã qua, bầu trời có thể tối sầm xuống bất cứ lúc nào, nhưng cũng may nàng đã tìm được một chỗ ở mới.

Phải nói rằng, trong vùng núi của thế giới tu tiên này có rất nhiều sơn động. Nàng nghiêm trọng hoài nghi chúng đều là thành quả do các tu sĩ khác tự mình khai phá mà ra.

Lại nói về cái sơn động nàng vừa tìm được này, nó cũng tương tự như cái trước, khô ráo lại không lớn, bên ngoài cửa hang còn có đám dây leo vào cây cối che chắn.

Lâm Tiểu Mãn dọn dẹp một lượt, sau đó nhóm lửa bên cửa hang, lại dựng nồi bắt đầu chuẩn bị nấu canh thịt rắn.

Mặt khác, nàng lấy Linh Mễ từ trong hũ sành ra, thêm chút nước, đậy nắp rồi đặt cạnh đống lửa, vừa nấu canh vừa làm nóng cái hũ sành, chắc là có thể nấu sôi phần cơm bên trong nhỉ?

Lâm Tiểu Mãn ngồi trên tấm đệm bằng lá thông mềm mại tự chế, vừa chờ thức ăn chín tới vừa lấy toàn bộ thịt rắn trong túi nạp vật ra, lấy muối ăn xoa đều lên, lại xếp chỉnh tề vào một cái chậu lớn khác, sau đó cất vào túi nạp vật.

Làm như vậy ít nhất cũng có thể bảo quản được thêm được mấy ngày.