Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 107. Ta sẽ mai táng chúng thần 107

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn tuy là Chân Tiên, nhưng sẽ không bao giờ quên ơn nuôi dưỡng của Vu gia. Hắn đã hứa sẽ dẫn dắt Vu gia thoát khỏi mảnh đất hoang vu này, để thực sự sống trong vùng đất được thánh hỏa che chở.

Năm mười ba tuổi, hắn tụng chân ngôn khiến cho cây vạn tuế nở hoa.

Năm mười bốn tuổi, hắn mộng du Thần Cảnh, lần lượt hành lễ với các vị tiên nhân đã khuất.

Năm mười lăm tuổi, hắn thậm chí đã từng lẻn vào hồ Vu Chúc, dựa vào trực giác mà tìm thấy Thần Đình, chỉ đáng tiếc là Thần Đình đã đóng chặt.

...

Hắn càng lớn lại càng toát ra đạo cốt tiên phong, tựa như một khối ngọc bích, dần dần lột tả từng lớp tạp chất, cuối cùng trở nên không vương một hạt bụi trần, trong suốt tựa như pha lê.

Hắn còn quan trọng hơn bất cứ ai trong Vu gia.

Dù cho hắn nói rằng sau khi nhận được truyền thừa của đại nhân trấn thủ sẽ rời đi, cũng không một ai phản đối. Tuy hắn vẫn còn trẻ, nhưng mọi người đều tin tưởng rằng ngay cả cảnh giới Nhân Thần trong truyền thuyết cũng nằm trong tầm tay của hắn.

Tiên nhân giáng trần xuống hoang nguyên, tiếp nhận truyền thừa của thần linh cổ đại, du ngoạn nhân gian, thành tựu đại đạo, rồi trở về tiên sơn. Đây chính là một mỹ đàm trong mắt thế nhân.

Thế nên đêm nay, khi đại công tử đi ngược lại ý của Vân chân nhân, khăng khăng lựa chọn Tiểu Hòa làm thần thị, Vân chân nhân cuối cùng cũng đành tôn trọng quyết định ấy.

Chẳng cần bao nhiêu năm nữa, hắn đã có thể tiến xa hơn.

Nhưng câu chuyện của đại công tử trong đêm nay đã đi đến hồi kết, tương lai xa vời kia nay đã hóa thành bọt nước mộng ảo.

Bên trong tòa lầu cao này, không còn thoang thoảng mùi lan xạ hương, cũng chẳng còn mùi máu tanh đã vương vấn suốt nhiều năm. Thay vào đó, là máu tươi vung vãi khắp nơi cùng một cỗ thi thể.

Thi thể của đại công tử.

Hắn nằm thẳng đơ trên mặt đất, đôi đồng tử trống rỗng phản chiếu những hoa văn tảo giếng hư ảo. Lớp da thịt tựa tiên nhân này như bị phủ một lớp bụi mờ, đánh mất đi mọi hào quang.

Đây là căn phòng hắn yêu thích nhất, có bức tranh hắn yêu nhất, cây đàn hắn yêu nhất, và cả thanh kiếm hắn yêu nhất. Giờ đây, tất cả đều đã vấy máu, ô uế đến khôn tả.

Trước khoảnh khắc thanh kiếm đâm xuyên qua lồng ngực, hắn chưa một lần nghĩ rằng mình sẽ chết.

Nửa canh giờ trước, vị thiếu nữ thần thị mới này lẽ ra phải cùng hắn kết thành khế ước, nhưng khi nàng vừa bước vào lầu, lại chậm rãi tuốt kiếm ra.

Động tác tuốt kiếm của nàng vô cùng mỹ lệ, tựa như dòng nước biếc len lỏi qua khe đá, lại giống như thác nước đổ xuống từ Thiên Hà. Nàng dường như đã luyện tập không biết bao nhiêu lần chỉ cho khoảnh khắc này, sát ý ngập tràn bên trong vỏ kiếm, cuồn cuộn dâng lên tựa mây khói.

Đại công tử chẳng hề mảy may để tâm, hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng, thậm chí còn khen ngợi dũng khí của nàng, rồi nói rằng bằng lòng cùng nàng đùa một chút, và sau đó sẽ tha thứ cho lỗi lầm của nàng.

Nhưng những lời lẽ tiếp theo của thiếu nữ khiến cho hắn cũng thoáng cảm thấy có chút tức giận:

"Hy vọng ngươi đừng quá yếu."

Hắn tu đạo đã gần hai mươi năm, đây là lời cuồng ngôn nhất mà hắn từng được nghe.

Khi kiếm vừa chạm nhau, đại công tử quả thực đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đối, áp chế chiêu kiếm của đối phương đến độ không thở nổi. Nhưng ngay giữa trận chiến, vị cô nương nhỏ bé này đột nhiên tháo sợi dây đỏ trên cổ tay nàng.

Sợi dây đỏ ấy dường như đã phong ấn lực lượng bên trong cơ thể nàng. Khoảnh khắc nó được tháo bỏ, cảnh giới của nàng liền hóa thành một con dã thú hung hãn thoát khỏi thân thể. Đại công tử mơ hồ nghe thấy tiếng chim thần cất tiếng hót vang, và dường như nhìn thấy cả một bầu trời đang sụp đổ xuống.

Khoảng cách cảnh giới giữa bọn họ tức thì được san bằng. Không những thế, Tiểu Hòa thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Khoảng cách cảnh giới thuần túy giữa hai người không lớn, Đại công tử tin rằng bản thân hoàn toàn có thể dựa vào kiếm kỹ siêu phàm cùng với pháp thuật do tiên nhân trong mộng truyền thụ để đánh bại nàng.

Nhưng hắn kinh hoàng phát giác, bản thân không cách nào thốt ra bất kỳ âm thanh nào.

Trên thế gian này, một khi pháp thuật được khai sáng, người đó sẽ trở thành khởi nguyên của pháp thuật ấy. Bất kỳ ai muốn thi triển pháp thuật này đều cần được sự cho phép từ người sáng lập, và phương thức để nhận được sự cho phép ấy chính là chú ngữ.

Chỉ khi niệm đúng chú ngữ bằng thanh âm, pháp thuật mới có thể ứng nghiệm.

Ví như tổ sư được tôn xưng là cội rễ của Vạn Pháp, thân xác của hắn đã sớm tịch diệt, nhưng thần hồn lại hóa thành một tồn tại khổng lồ mờ ảo, ghi tạc lại ngàn vạn đạo pháp.

Tất cả những kẻ tu luyện pháp của tổ sư đều có thể kiến lập liên hệ với thần hồn của ngài từ xa ngàn vạn dặm. Đôi khi, dù ngươi không sở hữu chút tu vi nào, chỉ cần niệm đúng chú ngữ, thần hồn của tổ sư xa cách vạn dặm vẫn sẽ cảm ứng, vận dụng vĩ lực khiến pháp thuật ứng nghiệm, giáng lâm ngay trước mặt ngươi!