Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 108. Ta sẽ mai táng chúng thần 108

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bởi vậy, đông đảo người tu đạo đều mải mê theo đuổi việc tự mình sáng tạo pháp thuật, cốt để bản thân trở thành khởi nguyên của một đạo pháp hoàn toàn mới, từ đó không còn phải cầu cạnh bất kỳ ai.

Tóm lại, thi triển pháp thuật cần đến âm thanh, dù đó là tiếng lòng mãnh liệt nhất.

Nhưng hắn kinh hãi nhận ra, đối phương lại sở hữu năng lực bóp nghẹt mọi âm thanh, đến nỗi tiếng lòng của hắn cũng không thể truyền ra khỏi cơ thể!

Pháp thuật mất đi hiệu lực, cuộc chiến sinh tử lập tức diễn ra giữa đao quang kiếm ảnh.

Tất cả kiếm thuật của hắn đều bị phá giải.

Vì ngày hôm nay, nàng đã khổ luyện không biết bao nhiêu lần, mỗi một chiêu thức đều thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng.

Đại công tử thật sự đau lòng, bởi vì thanh kiếm đã đâm xuyên qua trái tim hắn.

Hắn ta thất bại chóng vánh.

Cuối cùng bị một kiếm đóng đinh vào tường, thần hồn suy kiệt.

"Đây là... tại sao?”

Đại công tử nhìn xuống thanh kiếm xuyên thủng trái tim, thốt ra những lời cuối cùng.

Hắn tuy luôn miệng nói trời có phong vân bất trắc, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng, dù mình có chết, cũng sẽ chết trong tương lai khi tranh đấu với long thi hoặc tà thần, chết trong cuộc chiến đại đạo của Chân Tiên, tuyệt đối không phải tại Vu gia.

Đây là cái lồng chim cuối cùng hắn đã bước ra, nhưng còn chưa kịp vỗ cánh bay cao, liền bị đóng đinh tại đây. Lồng chim đã hóa thành quan tài của hắn.

Hắn càng không thể ngờ, kẻ giết chết hắn lại chính là muội muội của mình.

Đại công tử đã chết.

Tất cả các cánh cửa của tòa lầu này đều mở toang, hoan nghênh mọi người bước vào. Số người tụ tập ngày càng đông, hầu như tất cả những nhân vật có danh tiếng trong toàn bộ Vu gia đều đã tề tựu.

Khi nghe được tin tức này, bọn họ cứ ngỡ đây chỉ là một trò đùa của Đại công tử, hoặc là một loại thần thuật tự chặt thân thể để Niết Bàn, cho nên khi lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, bọn họ luôn đinh ninh rằng hắn sẽ đứng dậy, nở một nụ cười tựa tiên nhân.

Nhưng không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Thi thể đã mất đi chút hơi ấm cuối cùng, hoàn toàn lạnh buốt.

Đám người Vu gia vây quanh cỗ thi thể này, sau khi xác nhận đây không phải trò đùa, mới run rẩy đưa ánh mắt nhìn về phía hung thủ.

Vị hung thủ này đang ngồi bên bệ cửa sổ, một thân áo đen bó sát càng làm tôn lên vóc dáng tuyệt mỹ của nàng. Đôi chân thon dài của nàng gác lên một chiếc ghế gỗ quý giá, cửa sổ hé mở. Nàng tựa vào cửa sổ ngắm nhìn bình minh bên ngoài, trên gương mặt không hề có vẻ vui sướng, ngược lại là sự chán chường vô hạn.

Sau khi nhìn thấy nàng, rất nhiều người liền ngây dại, thậm chí không còn để mắt đến thi thể đang nằm trên mặt đất nữa.

Không một ai từng thấy qua thiếu nữ tuyệt sắc tóc trắng áo đen này, nàng như thể xuất hiện từ trong hư không.

"Là ngươi đã giết Đại công tử?"

"Rốt cuộc ngươi là ai? Cùng Vu gia có thù oán gì?"

"Đại công tử là tiên nhân chuyển thế, cho dù Vu gia không làm gì được ngươi, tiên sơn sau lưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

"Thần thị của công tử đâu? Hắn đi đâu rồi?"

"Mau đi mời Vân chân nhân!"

"..."

Đám người sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, liền trở nên hỗn loạn.

Thiếu nữ chẳng hề để tâm đến bọn họ la lối om sòm, dù sao bọn họ cũng không dám đến gần mình.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, tam tiểu thư Vu gia đã tới. Nàng ta chen qua đám người, gần như bổ nhào vào thi thể của đại công tử. Nàng ta sững sờ rất lâu, cuối cùng gào khóc, khóc đến không thành tiếng.

Nàng nhìn thiếu nữ tóc trắng đang ngồi trên cửa sổ, quả quyết rằng nàng nhất định đã đánh lén giết chết ca ca. Nàng ta mặc kệ tất cả, điên cuồng lao tới.

Đôi chân thiếu nữ khẽ đảo, chiếc ghế bị đá văng, lao thẳng về phía tam tiểu thư. Tam tiểu thư vô thức giơ cánh tay lên cản lại. Ngay lúc đẩy chiếc ghế ra, thiếu nữ tóc trắng như tuyết đã xuất hiện ngay trước mặt. Nàng tung gối trúng thẳng vào bụng tam tiểu thư, rồi chớp mắt xoay người lướt ra phía sau, một chưởng đao lạnh lùng quật nàng ta ngã sõng soài trên mặt đất.

Nàng giẫm lên lưng tam tiểu thư, túm lấy mái tóc dài của nàng ta mà xách lên.

"Nghe nói cây đàn của ngươi bị hỏng một sợi dây?" Thiếu nữ yếu ớt cất tiếng hỏi.

Vân chân nhân vì nàng mà điều chỉnh đàn, chuyện nhỏ nhặt như vậy, suýt nữa đã hại chết tất cả mọi người bọn họ.

Tam tiểu thư bị túm tóc kéo lên, gương mặt bị ép phải đối diện với nàng. Sống an nhàn sung sướng như nàng ta đời nào từng gặp phải chuyện thế này, nàng ta muốn vận dụng chân khí, nhưng thân thể lại bị đối phương đè chặt.

Nàng ta trừng lớn mắt, cố gắng duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi, rốt cuộc ngươi... là ai?”

Kỷ Lạc Dương cũng từ trong đám người chen ra. Hắn nhìn thấy thiếu nữ tóc trắng áo đen kia, cũng chấn động ngay tại chỗ.