Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 114. Ta sẽ mai táng chúng thần 114

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nàng may mắn trụ lại qua đêm mưa ấy, để rồi gánh vác tội nghiệt và cừu hận. Bầu trời nàng bay lượn không phải là Thương Lam trong xanh điểm mây trắng như bông, mà là đêm mưa xối xả không dứt. Trong đêm ấy, cánh chim mềm mại đã hóa thành lưỡi đao thép. Đó chính là lớp áo giáp giúp nàng tồn tại.

Nàng cứ như vậy khổ tu mười bốn năm.

Một khắc nào đó, trên khuôn mặt lạnh lùng của thiếu nữ đột nhiên hiện lên vẻ phẫn nộ.

Nàng xoay người, một tay siết lấy cổ thi thể đại công tử nhấc bổng hắn lên, sát ý trong đôi mắt màu nhạt tăng vọt.

"Sao ngươi... Yếu ớt như vậy!” Tiểu Hòa nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi không phải là trích tiên à? Ngươi không phải là Chân Tiên chuyển thế à? Ngươi không phải là thiên tài duy nhất của Vu gia ba trăm năm à?" Tiểu Hòa lớn tiếng quát hỏi. "Sao ngươi... Yếu ớt như vậy!!"

Nàng vung mạnh thi thể xuống đất, đột ngột quay đầu lại.

"Vì những kẻ như các ngươi, ta lại phải chịu đựng thống khổ đến thế này, chỉ vì... Những kẻ như các ngươi!"

Đại công tử không thể trả lời. Thi thể của hắn nặng nề nện xuống mặt đất, túi da thần tiên giờ đây mặc cho người ta chà đạp.

Hồi ức lại ập đến.

‘Ta muốn dẫn ngươi đi một nơi, một nơi rất quan trọng.’

Các nàng vượt qua vô số núi tuyết.

Khi nàng sắp không chống đỡ nổi nữa, mặt trời từ phía đông ló dạng, rọi lên núi tuyết trước mắt một màu vàng rực.

‘Đây là nơi nào?’

‘Đừng hỏi.’

‘Đây là cái gì?’

‘Đừng hỏi.’

‘Ta phải làm gì?’

‘Uống nó đi.’

Nàng uống cạn, đau đớn đến quằn quại trên đất, có lúc đã cầu xin cô cô giết chết mình.

Rất lâu sau, nàng mới biết đó là tủy huyết của thần linh. Mái tóc nàng hóa trắng bệch, con ngươi cũng trở nên nhạt nhòa. Nàng cảm nhận được thế giới này rõ ràng hơn, thậm chí cảm thấy mình có thể dang rộng đôi cánh hư ảo, bay về phía bầu trời tựa như nấm mồ.

‘Bọn chúng hút máu của ta, rút lông của ta, gõ tủy của ta chính là muốn có được thứ này, ta vốn muốn đưa nó cho con của ta.’

‘Không phải ta là nữ nhi của ngươi à?’

‘Ngươi là nữ nhi của kẻ thù!’

Cô cô khàn giọng gào thét. Nàng quay đầu lại, thấy hai gò má cô hơi hóp lại, khuôn mặt già nua lộ vẻ dữ tợn. Cô như phát điên, nhưng ánh mắt lại tỉnh táo đến đáng sợ. Cô nắm chặt lấy bả vai nàng, móng tay như dao cắm sâu vào da thịt:

"Nữ nhi của ta đã sớm chết... Ta nuôi dưỡng ngươi lớn lên, ngươi chính là nữ nhi của ta... Ngoài việc cho ngươi, ta còn có thể cho ai?!"

Thương tiếc và căm ghét biến ảo trên cùng một khuôn mặt. Cuối cùng, cô ôm lấy mình gào khóc, khóc đến tan nát cõi lòng, khóc đến khàn giọng khó nghe, khóc đến nỗi nàng... không đành lòng nghe.

Tia chớp xé toạc mây đen, tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Lúc còn rất nhỏ, cô cô từng nói với nàng, tia chớp là chiếc thang từ trời cao rủ xuống. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, nhưng nó cũng thoáng qua trong chớp mắt. Chỉ người thật sự cường đại mới có thể nương theo lôi điện uốn lượn mà đi lên, nhìn thấy bí ẩn sau bầu trời xanh thẳm.

Làm sao để trở thành người thật sự cường đại đây...

‘Dưới núi ấm áp như vậy, vì sao chúng ta luôn phải ở trên đỉnh núi này? Tuyết nơi đây một ngàn năm không tan được.’

‘Bởi vì một ngày nào đó, ngươi sẽ đi tới một ngọn tuyết sơn thật sự.’

‘Tuyết sơn chân chính?’

‘Đó là tuyết sơn ở cực đông chi địa. Trên tuyết sơn có một gốc Nhược Mộc thông thiên, truyền thuyết, chỉ cần leo lên ngọn tuyết sơn kia, nhìn thấy gốc Nhược Mộc kia là có thể trở thành cộng chủ của quần yêu thiên hạ. Ngươi một ngày nào đó phải đi tới đó, đừng... Để ta thất vọng.’

Tiểu Hòa đi đến bên cửa sổ, gương mặt đẫm nước mưa.

Vân chân nhân mệt mỏi trở về.

Hắn vốn có thể mạnh mẽ xông vào lầu các chủ, toan tính ngăn cản hết thảy, nhưng hắn quả thực quá mệt mỏi, đến mức không mở nổi mắt.

Tiếng chim hót chợt vang lên liền bị lôi điện đánh xuyên.

Trong các chủ, cảnh tượng hỗn loạn như vừa trải qua một vụ nổ.

Bóng đen đeo mặt nạ Hồng Nha xông qua tầng tầng cản trở đi tới trước mặt lão gia chủ. Nàng cũng mình đầy thương tích. Phía sau chiếc mặt nạ vỡ vụn là gương mặt chính nàng cũng không đành lòng nhìn thẳng.

Chú và độc trong cơ thể nàng nhiều vô kể. Nàng không thể xác định mình đã sống sót đến ngày hôm nay như thế nào, có lẽ chỉ để hoàn thành chấp niệm cuối cùng.

Nàng đã hoàn thành chấp niệm của mình.

Chỉ là cuối cùng, nàng thậm chí không phân rõ, người trước mắt là chết già, hay là bị nàng giết chết.

Gia chủ chết. Hung Minh đại trận đồng quy vu tận đồng thời được triển khai. Nàng không còn nơi nào để trốn.

Nàng không có ý định rời khỏi tòa nhà.

Nàng quỳ trên mặt đất, phẫn nộ mà không cam lòng gầm lên.

"Cô cô..."

Loáng thoáng, nàng nghe thấy một thiếu nữ gọi mình. Nàng quay đầu lại, phía sau là màn đêm sương mù dày đặc. Nàng nở nụ cười dịu dàng duy nhất trong đời, hướng về màn đêm lạnh như băng.