Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tử vong nuốt chửng tất cả, bao gồm cả nàng.
Sinh sống trên mảnh đất dơ bẩn này, khó tránh khỏi phải gánh vác nghiệt nợ mà nó mang lại. Thần linh, Tà Linh, Long thi, Chân Tiên... Vô số kẻ vì nó mà si mê, cũng vô số kẻ vì chúng mà bỏ mạng.
Tiểu Hòa lẳng lặng đứng trong lầu, chờ đợi vạn vật chìm vào tĩnh lặng.
Nàng đứng ở đó một hồi lâu.
Mưa dần tạnh.
Bầu trời trống rỗng vẫn bay đầy những sợi tơ mỏng.
Nàng phảng phất nhìn thấy một con chim đen đang lượn vòng, lượn vòng. Nàng bị giam cầm trong đêm mưa xối xả đó, cả đời không thể thoát ra. Mãi cho đến khi tử vong giáng xuống, nàng mới có thể bình yên thiếp đi, hòa tan vào màn đêm thê lương lạnh lẽo.
Lại qua một lúc lâu.
Tiểu Hòa cởi bài thần thị trên người xuống, đưa cho Vân chân nhân.
"Đưa hắn cho sư huynh của ta đi." Tiểu Hòa nói.
"Tại sao ngươi không tự mình đi?" Vân chân nhân hỏi.
"Ta đi trang điểm." Tiểu Hòa nói.
...
Vân Không Sơn cao vút trong mây.
Giữa không trung có thuyền ngọc bồng bềnh, có cá voi bay lượn, có tiên lâu lơ lửng.
Tiên lâu tọa lạc trên đỉnh núi, mái ngói lấp lánh, màu sắc trên các bảng hiệu như chuyển động, khuấy động cả mây trôi.
Ngọn núi có hai thác nước, một bên là dòng chảy trong vắt, một bên là dung nham sôi trào. Chúng như hai dải ngọc đái vắt ngang sườn núi, gào thét đổ vào tầng mây mù mịt.
Đây là một trong những nơi cao nhất trần thế, mỗi khi màn đêm buông xuống, ngay cả sao Liêu Viễn cũng tựa như đôi mắt ở ngay trước mặt.
Trong tiên lâu, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác đang ngủ gật trước một ngọn đèn.
Tên của nàng là Bạch Chúc, là tiểu đệ tử mới tới của tiên lâu, tạm thời bị phân đi làm thị nữ canh đèn.
Chức trách của nàng chính là chăm sóc ngọn đèn trước mắt này.
Ngọn đèn trông không đẹp chút nào.
Nó không có chụp đèn nhưng sẽ không bị thổi đến lay động, không có bấc đèn nhưng vĩnh viễn không cháy hết. Nó từ đầu đến cuối vẫn ở nơi này, một ngọn lửa đèn kỳ diệu cháy mãi. Nhưng sự kỳ diệu này kéo dài quá lâu, liền trở nên nhàm chán.
"Bạch Chúc xinh đẹp nhìn đèn khó coi..."
Thật nhàm chán...
Nàng nhàm chán đưa mắt nhìn phong cảnh xung quanh, chờ đợi một vị sư tỷ hay sư huynh nào đó trở về. Về phần sư tôn... đã ra ngoài rất nhiều năm, không biết có còn trở về hay không.
Bên ngoài tiên lâu tráng lệ đến nhường này.
Nàng quan sát vân kình đồ sộ lượn quanh tiên lâu, dõi theo linh thú tung tăng giữa rừng, rồi lại nhìn tiên thực nô đùa trong vườn. Tiểu Kỳ Lân thỉnh thoảng còn xông vào trong lâu, cọ tới cọ lui bên mép váy nàng. Nàng đưa tay chọc ghẹo, liền nghe Kỳ Lân kêu lên như vịt con rồi nhanh như chớp chạy biến.
"Ai, sợ gì chứ?"
Tiểu Bạch Chúc hiểu rằng Kỳ Lân có thể dự cảm điềm chẳng lành, nên trong lòng cũng có phần hoang mang.
Nhưng tiên lâu như vậy, toàn bộ Vân Không Sơn cũng chỉ có ba tòa, lại có pháp bảo của sư tôn tọa trấn, thì có thể xảy ra chuyện chẳng lành gì được chứ?
Tiểu Bạch Chúc lại nằm bò ra bàn, ngắm nhìn ngọn đèn.
Bỗng nhiên, ngọn lửa của chiếc đèn rung động dữ dội.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Bạch Chúc có phần sững sờ. Nàng vươn tay, định vuốt cho ngọn lửa thẳng lại, nhưng khi những ngón tay vừa khép, ngọn lửa liền tắt ngúm.
Bạch Chúc ngây người.
Sao lại... Sao lại thế này...
"Xong rồi, xong rồi, Bạch Chúc tốt lại gặp phải chuyện xấu rồi!"
Bạch Chúc hoảng sợ.
Nàng biết rõ ý nghĩa của ngọn đèn này.
Vân Không Sơn có ba tòa tiên lâu, địa vị của chủ nhân ba tòa tiên lâu này chỉ đứng sau thủ tọa đại nhân của Thần Sơn.
Thủ tọa đại nhân đời này sắp quy tiên, thủ tọa đời kế tiếp sẽ được chọn ra từ các lâu chủ của ba tòa tiên lâu.
Lâu chủ tiên lâu đều là thần tiên, nếu tỉ thí võ công tất sẽ đánh đến long trời lở đất, nên trăm năm trước, họ đều cử một đệ tử của mình xuống phàm trần rèn luyện, trải qua ba kiếp nạn. Đến lúc đó, đệ tử của ai có đạo hạnh cao nhất, lâu chủ đó sẽ có thể phi thăng từ tiên lâu.
Trận cá cược nhìn có vẻ đơn giản, nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số cơ quan tính toán. Ba vị đệ tử kia rơi vào hết cục diện này đến cục diện khác, nhiều lần quên mất bản thân, suýt nữa lạc lối hoàn toàn.
Bạch Chúc biết, công tử của tiên lâu nhà nàng là người phá giải mê chướng sớm nhất.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm công tử có thể trở về núi.
Nhưng...
Bỗng nhiên.
Chuông reo. Gió nhẹ thổi vào trong lâu, mang theo một mảnh trăng sáng. Phong Thác phiêu nhiên bay vào, khiến căn phòng vốn hơi tối bỗng trở nên sáng bừng.
Lưng Bạch Chúc thẳng tắp. Nàng ngoảnh đầu, hoảng hốt kêu lên: "Tiểu sư tỷ!"
Cô gái trẻ tuổi đầu đội kim quan hoa sen chạm rỗng đứng ở cửa, ánh sáng mờ ảo di chuyển trên váy trắng của nàng, phác họa ra bóng dáng yểu điệu giữa vùng sáng tối giao thoa trong ngoài tiên lâu.