Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 60. Ta sẽ mai táng chúng thần 60

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thiếu niên không hổ danh là kẻ đứng thứ sáu trên Sát Yêu Bảng, cảm giác áp bách từ quyền ý ngưng tụ thành khiến không ít kẻ vây xem không khỏi giật giật mí mắt.

Thiếu nữ dưới kình phong càng lộ vẻ mong manh yếu ớt, phảng phất tựa một món đồ lưu ly mới thành hình, thoáng chốc sẽ vỡ tan thành bụi phấn.

Hắn vốn tưởng rằng tiểu cô nương này sẽ xoay người lùi lại như lúc nãy, nhưng ai ngờ Tiểu Hòa vẫn đứng thẳng tắp. Khi nắm đấm sắp chạm mặt, chân khí trong cơ thể nàng đột ngột bùng phát, tay phải vươn tới, năm ngón tay xòe rộng, lòng bàn tay mềm mại tựa như có một vòng xoáy đang ngưng tụ, muốn thu về toàn bộ quyền ý hung hãn kia!

Vừa rồi Tiểu Cửu đã bại dưới chưởng này, vì thế hắn càng phải dồn hết sự chú ý, cố ý thu lại vài phần khí lực. Sau khi tung ra một quyền thẳng tắp, hắn vẫn chừa lại cho mình nhiều biến hóa.

Quyền và chưởng sắp va chạm. Chỉ trong nháy mắt, sau gáy hắn đã trúng đòn, trước mắt tối sầm, suýt nữa thì đứng không vững.

Bàn tay của Tiểu Hòa hóa ra là hư chiêu. Nàng nhấc tay trái lên, thân hình xoay chuyển, trong chớp mắt đã nghiêng người qua, dùng một đao chém thẳng vào sau gáy hắn. Toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị bàn tay kia cuốn hút, không tài nào phản ứng lại được sát cơ chợt lóe lên này.

Hắn lảo đảo nhưng không ngã, cắn chặt đầu lưỡi, lợi dụng sự tỉnh táo ngắn ngủi để tìm cách phản công.

Tiểu Hòa hoàn toàn không cho hắn cơ hội. Bóng dáng đen nhánh của thiếu nữ xoay tít, tóc dài tung bay, một cú quất chân đẹp mắt được tung ra, đạp hắn văng ra xa, lăn lông lốc trên mặt đất mấy vòng.

Lại là một chiến thắng gọn gàng dứt khoát.

"Còn có ai không?" Tiểu Hòa nhìn bốn phía, đôi môi phấn nộn khẽ nhếch lên. "Hay là các ngươi cùng lên một lượt?"

Đây là lời nói cực kỳ cuồng vọng, nhưng trong tràng lại lặng ngắt như tờ. Kẻ đứng thứ sáu trên Sát Yêu Bảng rõ ràng mạnh hơn kẻ thứ chín không ít, vậy mà lại bại trận một cách triệt để hơn. Không ai có thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc nàng còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực.

Ba cao thủ đứng đầu Sát Yêu Bảng đều vắng mặt. Bọn họ nhìn thiếu niên đang quằn quại đau đớn trên mặt đất, nhất thời không một ai dám ứng chiến.

"Nàng... Nàng sao lại mạnh đến thế?" Vương Nhị Quan há hốc mồm, may mắn là trước đây mình không đắc tội nàng quá sâu.

Tiểu Hòa nhìn về phía Vương Nhị Quan. Nụ cười nhàn nhạt của nàng khiến Vương Nhị Quan kinh hãi. Tiểu mập mạp này lập tức cảnh giác đề phòng, sợ nàng sẽ hạ chiến thư với mình ngay, đẩy bản thân vào thế khó xử.

May thay, Tiểu Hòa dường như cũng có phần mệt mỏi, không tiếp tục làm khó dễ hắn. Nàng vươn vai một cái, thân thể vốn cao ngất, cứng cáp như trúc lập tức lại trở nên mềm mại.

"Nếu không còn ai, vậy ta sẽ cùng sư huynh trở về. À, phải rồi, hy vọng các ngươi..." Tiểu Hòa dịu dàng nhìn bọn họ, mỉm cười nói: "Hy vọng các ngươi sẽ tuân thủ lời hứa."

Thiếu nữ thanh tú nói với vẻ hoạt bát, trông hoàn toàn vô hại.

Nàng xoay người, đưa hai tay ra sau gáy nâng lấy tóc. Mái tóc đuôi ngựa được buộc gọn gàng bỗng chốc xổ tung, những lọn tóc xoăn nhẹ nhàng buông xuống, che đi phần gáy trắng nõn, thanh thoát.

"Sư huynh, ta biểu hiện thế nào?” Thiếu nữ cười ngọt ngào hỏi.

Lâm Thủ Khê không tỏ ra quá đỗi kinh ngạc trước biểu hiện của nàng, chỉ mỉm cười khen: "Sư muội quả thật lợi hại."

Thiếu nữ chẳng hề coi đó là lời khen sáo rỗng. Nàng cong cong mắt cười, đôi mắt lấp lánh tựa vầng trăng khuyết.

Hai người ngồi trên ghế dài dưới gốc cây, thản nhiên trò chuyện trước ánh mắt của mọi người.

Trong đám đông, Vương Nhị Quan khó hiểu lắc đầu, lẩm bẩm: "Lâm Thủ Khê đã cho nàng ta uống thứ mê dược gì vậy?"

Kỷ Lạc Dương im lặng hồi lâu, mãi sau mới thốt ra một câu: "Không phải nàng ấy nói, Lâm Thủ Khê vẫn luôn dạy nàng võ đạo sao?"

"Ngươi thật sự tin đó là do hắn dạy à?" Vương Nhị Quan kinh ngạc hỏi.

Kỷ Lạc Dương mặt mày âm trầm, không nói thêm gì nữa.

...

Trên một tòa lầu cao của Vu gia, một cánh cửa sổ mở rộng, một vị công tử áo trắng phong thần tuấn lãng từ trên lầu nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở hướng Sát Yêu viện.

Tòa lầu này tuy cao, nhưng cách Sát Yêu viện rất xa, từ đây nhìn sang, người ở đó nhỏ bé tựa hạt bụi.

Nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ.

Bởi vì hắn là đại công tử của Vu gia, là thiếu niên thiên tài kiệt xuất nhất của Vu gia trong ba trăm năm qua.

Đứng bên cạnh hắn là một thiếu niên áo đen.

Chính là A Việt, người đứng đầu Sát Yêu Bảng.

Vài năm nữa, hắn sẽ được ban họ ‘Vu’, đổi tên thành Vu Việt.

Hắn đã là kẻ vô địch trong đám thiếu niên của Sát Yêu viện, nhưng mỗi khi đứng cạnh đại công tử, hắn vẫn không tránh khỏi cảm giác tự ti, mặc cảm.

Cảnh giới của đại công tử cao hơn hắn, võ công cũng sâu hơn hắn, tướng mạo tuấn tú, thần thái không thể chê vào đâu được, khí độ thì luôn bình tĩnh ôn hòa. Dường như chuyện lớn đến đâu cũng không thể khiến mặt hắn gợn lên chút sóng.