Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Bản dịch)

Chương 67. Ta sẽ mai táng chúng thần 67

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hôm nay nàng vung quyền, trông như hờn dỗi vui đùa, nhưng quyền cước lại chẳng hề sơ sài chút nào.

Nàng không dùng quyền thuật Âm Bão Dương, Tứ Lạng Bạt Thiên Cân, mà dùng bộ chiêu thức lật tay xuyên chưởng, vặn người bổ cổ tay nhanh như tia chớp.

Nàng hiển nhiên đã lĩnh ngộ được tinh túy. Bộ pháp khinh linh mà vững chãi, thân pháp thì thần tốc, chiêu thức thu phóng đều lấy một điểm làm trung tâm, thu phóng tự nhiên như nước chảy mây trôi. Tuyệt đối đã có phong thái của một cao thủ nhập cảnh.

Nhưng khi đối mặt với Lâm Thủ Khê, nàng lại luôn có cảm giác bất lực. Tựa như đi trên con đường bùn lầy giữa đêm đen, nhìn bề ngoài thì bằng phẳng, nhưng thực chất lại ẩn giấu vô số hố ngầm, dưới chân lúc nào cũng có thể giẫm phải khoảng không.

Trong trận tỷ thí vừa rồi, nàng chính là như vậy. Càng truy đuổi dồn dập, nàng càng dễ rơi vào cạm bẫy chiêu thức của đối phương, để rồi thế công bị hóa giải hoàn toàn, cước pháp chỉ trong thoáng chốc đã trở nên hỗn loạn.

Người khác còn tưởng nàng cố tình nhường, mà kỳ thực nàng nào có nương tay chút nào!

Rõ ràng bản thân đã mạnh lên không ít, cớ sao trước mặt hắn, nàng lại dường như thụt lùi đi vậy?

Hay là hắn ẩn giấu còn sâu hơn những gì nàng có thể tưởng tượng?

Ai, ngay cả với sư muội cũng phải đấu đá, quả là một sư huynh quá đáng…

"Sư huynh, để ta kể cho ngươi một câu chuyện,” Tiểu Hòa đột nhiên cất lời.

"Chuyện gì vậy?" Lâm Thủ Khê thoáng chút hứng thú.

"Chuyện là như vầy…"

"Từ rất lâu về trước, có một con hổ con bái mèo làm thầy, mèo dạy hổ con rất nhiều võ công, duy chỉ không dạy leo cây. Hổ con nài nỉ muốn học, mèo nhất quyết không chịu dạy. Hổ con bèn hăm dọa, nếu ngươi không dạy, ta sẽ ăn thịt ngươi."

Tiểu Hòa nghiêm túc kể, vẻ mặt vô cùng hung dữ: "Sau đó, hổ con lớn lên, muốn khi sư diệt tổ, mèo liền trốn lên cây, mừng thầm vì mình đã không dạy hổ leo cây. Nào ngờ hổ cũng ‘vèo’ một tiếng vọt lên cây. Mèo sững sờ, hỏi: Ngươi sao lại biết leo cây? Rõ ràng ta không dạy ngươi mà."

Tiểu Hòa ngừng lại, chuyển sang phần răn dạy của câu chuyện ngụ ngôn: "Hổ nói với nó, đối với cường giả chân chính mà nói, rất nhiều thứ có thể theo tuổi tác mà tự mình lĩnh ngộ được. Mèo không mạnh bằng hổ, cho nên càng phải dốc hết sức mình để đổi lấy sự tin tưởng và bảo vệ của hổ trong tương lai. Không nên giấu giếm, kẻo mối quan hệ vốn tốt đẹp trở nên rạn nứt."

Tiểu Hòa vô cùng hài lòng với câu chuyện của mình, quay sang nhìn sư huynh: "Sư huynh, ngươi đã hiểu chưa?"

Ngay sau đó, nàng kinh ngạc nhận ra sư huynh đã biến mất.

"Ê…"

Tiểu Hòa ngẩn người. Nàng chợt ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Thủ Khê chẳng biết từ lúc nào đã leo lên cái cây bên cạnh, đang thong thả ngồi trên cành nhìn về phía xa.

"Hổ con, lên đây đi,” Lâm Thủ Khê liếc nhìn Tiểu Hòa, cười nói.

"Ai… Sư huynh ngươi..." Tiểu Hòa chưa từng gặp loại người nào như vậy, nhất thời hoang mang. "Sư huynh ngươi có bệnh sao!"

Tiểu Hòa đương nhiên có thể leo cây, nhưng thân cây này hơi thô. Một cô nương nhỏ nhắn như nàng mà leo lên thì trông thật bất nhã, nàng không muốn leo trước mặt Lâm Thủ Khê… Huống hồ, biết đâu hắn lại giở trò gì đó.

"Không lên được à?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Ta chỉ kể cho ngươi nghe một câu chuyện thôi mà, tên sư huynh keo kiệt nhà ngươi!" Tiểu Hòa hậm hực nói.

"Ta không muốn nghe chuyện xưa, ta muốn được sư muội đích thân dạy dỗ." Lâm Thủ Khê nói.

"Ngươi… Ngươi xuống đây cho ta!" Tiểu Hòa dùng nắm đấm nhỏ đấm thùm thụp vào thân cây, tức giận vô cùng.

Lâm Thủ Khê mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp ngay bên cạnh Tiểu Hòa. Tiểu Hòa giận không có chỗ phát tiết, nắm đấm lại vung lên.

Chẳng bao lâu sau, nàng lại bị hắn bẻ quặt hai tay, ấn chặt vào thân cây.

"Trước khi hổ con lớn lên, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn." Lâm Thủ Khê nói.

"Ngươi… Hừ, thả ta ra…" Tiểu Hòa giãy giụa.

"Hổ con mà còn không nghe lời, sẽ bị đánh đòn đó." Lâm Thủ Khê đe dọa.

"Ngươi…" Tiểu Hòa vẫn còn tức giận, nhưng nàng biết, lúc này không thể nói "Ngươi dám?" nếu không sẽ là lý do thừa thãi để đối phương đánh mình, nàng không muốn bị đánh. Thiếu nữ đành tạm thời nhận thua: "Được rồi, ta biết rồi…"

Lâm Thủ Khê buông nàng ra.

Tiểu Hòa vặn vẹo cổ tay, thầm nghĩ ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đợi khảo nghiệm Nghiệt Trì kết thúc, mình không cần áp chế tu vi, sẽ có khối chuyện hay cho hắn xem...

Tiểu Hòa lặng lẽ tự an ủi, xoa xoa gò má, dần dần bình tĩnh lại.

Dù sao cũng là tài nghệ không bằng người, nàng sẽ không vì thế mà oán trách nhiều. Đi một đoạn, cơn giận của thiếu nữ cũng nguôi ngoai, chỉ là sắc mặt vẫn chưa khá hơn là bao.

Lâm Thủ Khê chủ động mở miệng hỏi: "Gần đây linh căn của ngươi có thấy gì không?"

"Ưm... Không có." Tiểu Hòa lắc đầu. "Linh quang chợt lóe, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu."