Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Linh căn không thể khống chế à?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Cũng có thể, nhưng linh căn của ta dường như hơi đặc biệt, lúc linh lúc không." Tiểu Hòa có phần rối rắm nói.
Lâm Thủ Khê không truy vấn.
Hai người đi được một lúc, ngồi xuống ghế đá trước một bức tường.
Bóng trúc đổ dài trên vách tường, khẽ lay động theo gió. Lướt qua tường cao, ánh mắt chạm đến một bức tường trắng cao hơn nữa, nó phẳng lặng cắt ngang bầu trời, ngăn cách luồng gió u ám từ Nghiệt Trì phía sau.
Tiểu Hòa nhìn bầu trời xanh thẳm vời vợi, thần sắc u uất.
"Cảm giác này thật tệ." Tiểu Hòa nhìn bức tường cao, nói.
"Ngươi bị nuôi nhốt như chim trong lồng à?" Lâm Thủ Khê hỏi.
"Không phải."
"Vậy là gì?"
"Là bị nhốt như cá trong nước."
"Có khác biệt à?"
"Chim còn có cơ hội thoát khỏi lồng, nhưng cá lại vĩnh viễn không thể rời khỏi nước. Thần linh thống trị bầu trời đã sớm tiêu vong, trong nước lại tràn ngập vạn ngàn tà linh, chúng không thể nào thoát được."
Vẻ bi thương trên mặt thiếu nữ chợt lóe lên rồi vụt tắt, nàng quay sang mỉm cười nói: "Nhưng cũng có cảm giác tốt."
"Gì cơ?"
"Chính là người khác đều không biết ngươi lợi hại đến đâu, chỉ riêng ta biết. Đây là bí mật nho nhỏ giữa hai chúng ta." Tiểu Hòa nghiêm túc nói.
...
Buổi chiều gió thổi nhẹ nhàng, nắng vàng ấm áp, đàn chim chao lượn quanh mái hiên. Rèm trúc mỏng của một gian cửa sổ lại được vén lên. Trong căn phòng cổ kính, đại công tử đứng lặng bên cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa. Hắn vận y phục trắng như hạc, hoàn toàn khác biệt với đàn quạ đen ngoài cửa sổ.
"Thiếu niên kia là ai?" Đại công tử hỏi.
"Hắn tên là Lâm Thủ Khê, là một đệ tử chưa ngưng hoàn, nghe nói hắn và Tiểu Hòa cô nương đã bái huynh muội." A Việt nói.
"Huynh muội?"
"Vâng. Tiểu Hòa... khá chiếu cố hắn."
"Thần thị tương lai của ta, sao có thể có huynh trưởng?" Đại công tử cất giọng.
Khuôn mặt của hắn ôn hòa, lời nói nhẹ nhàng, nhưng A Việt lại cảm nhận được sát ý lạnh thấu xương. Hắn hoàn toàn hiểu được loại sát ý này — chỉ cần huynh trưởng chết đi, nàng sẽ không còn huynh trưởng nữa.
A Việt định nói cho công tử biết Tôn phó viện đã hạ sát lệnh cho mình, muốn đoạt mạng một trong số bọn họ.
Nhưng hắn vội vàng nuốt những lời đó vào trong.
Thứ nhất, đây là bí mật Tôn phó viện giao phó cho mình, cho dù là công tử hắn không dám tùy tiện tiết lộ. Thứ hai, Tiểu Hòa cô nương khó đối phó kia đã được khâm định là thần thị tương lai của đại công tử, tuyệt đối không thể giết được. Vậy thì, người phải chết chỉ có thể là thiếu niên kia.
Mục đích của Tôn phó viện và Đại công tử trùng hợp một cách kỳ diệu. Vậy nên, hắn chỉ cần hoàn thành một việc là có thể nhận được hai phần công lao...
Hắn cảm thấy mình thật may mắn.
"Công tử, A Việt đã tường tận." Thiếu niên áo đen cung kính thưa.
Đại công tử mỉm cười gật đầu, ánh mắt hắn vẫn dõi về nơi đó, chợt hỏi: "Ngươi thấy nàng đẹp không?"
A Việt chưa vội đáp lời, Tiểu Hòa kia mới mười ba mười bốn tuổi, vẫn chưa trổ mã, chỉ có thể xem là thanh tú. Thẩm mỹ của công tử lại vốn vô cùng khắt khe, son phấn tầm thường căn bản chẳng thể lọt vào mắt xanh của hắn.
"Ta thấy nàng quả thực rất đẹp." Đại công tử tự mình đáp lời. "Đã rất lâu rồi ta chưa có loại cảm giác này... Nàng bây giờ vẫn là một nụ hoa e ấp, một khi nở rộ, nhất định sẽ vô cùng diễm lệ."
Đại công tử thần thái si mê, tay hắn vô thức vươn tới thân cây nhỏ trong chậu hoa bên cạnh.
"Không được!" A Việt vội vàng can ngăn.
Nhưng đã quá muộn, Đại công tử không kìm được lòng, đã ngắt đứt thân cây, bẻ gãy đóa Minh Thải Tiên Lan giá trị liên thành kia.
Công tử thoáng hoàn hồn, khuôn mặt tựa tiên nhân cũng lộ ra vẻ tiếc nuối: "Quả thật đã đường đột tiên thảo rồi."
Hắn nói xong, liền ném nó vào trong gió, quay người trở về phòng, hai tay áo tung bay tựa mây.
A Việt buông rèm trúc xuống, theo gót công tử vào phòng.
Trên vách tường của gian lầu có vẽ một con Hắc Tước khổng lồ, giữa cổ Hắc Tước có một mảnh lông vũ sặc sỡ.
Công tử ngồi xuống dưới vách tường, rũ mi mắt, nhìn những cuốn sách bày đầy bàn, trầm tĩnh không nói một lời.
A Việt biết, sớm muộn gì Đại công tử cũng sẽ rời khỏi Vu gia.
Vu gia cố nhiên cường đại, truyền thừa của trấn thủ đại nhân cố nhiên là tuyệt thế trân bảo, nhưng đây chỉ là một chặng dừng chân trong cuộc đời hắn. Hắn sinh ra đã bất phàm, tất sẽ có ngày vượt qua vùng đất mục nát này, tiến đến Tam đại Thần Sơn, trở thành đồng đạo của Thủy tổ Chân Tiên.
Nghĩ tới đây, A Việt càng thêm khiêm cung.
Dưới lầu.
Tiểu Hòa ngồi trên ghế đá, duỗi thẳng đôi chân, nàng ngước mặt nhìn lên: "Có hoa kìa."
Lâm Thủ Khê cũng đưa mắt nhìn theo.
Một đóa lan màu nhạt từ trên đỉnh đầu bọn họ lững lờ bay qua.
Phong Thác nâng đỡ lấy nó, khiến nó nhẹ nhàng như một cánh bồ công anh, chậm rãi xoay tròn, lướt qua đỉnh đầu bọn họ, vượt qua tường viện, cuối cùng bay qua bức tường trắng cao ngất.