Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
‘Tiểu Cửu’ vậy mà cất tiếng, âm thanh phát ra từ phần bụng đang phập phồng.
Mũi chân Lâm Thủ Khê điểm nhẹ trên một cành cây, mái tóc đen xõa xuống, vạt áo bay phấp phới, tựa như một pho tượng Thiết Chú, gió mạnh thổi không lay chuyển, đôi mắt cũng đã kết sương, gột sạch đi tia cảm xúc cuối cùng.
"Trước đây ngươi cũng là người của Sát Yêu Viện?" Hắn hỏi.
"Hô hô hô, ta không phải từ cái viện nô tài đó mà ra." Tiểu Cửu cười lạnh.
"Vậy ngươi từ đâu tới?" Lâm Thủ Khê hỏi: "Trong nghĩa địa à?"
"Nghĩa địa?" Bụng ‘Tiểu Cửu’ rung lên những tiếng cười ngắt quãng: "Nghiệt Trì vốn là một nghĩa địa khổng lồ, lẽ nào cái tên họ Vân kia không nói cho ngươi biết sao?"
Tiểu Cửu nhếch miệng, hàm răng của hắn đã biến thành hai hàng nanh sắc nhọn. "Vách núi, khe đá, rừng rậm, đầm lầy nơi đây đều là mộ phần, trong mỗi ngôi mộ đều ẩn giấu thứ gì đó..."
Lâm Thủ Khê nhớ lại lời Tôn Phó Viện từng nói, cái gọi là yêu trọc vốn là oán khí của yêu vật khuếch tán từ trong phong ấn, yêu vật gọi những phong ấn này là ‘mộ’... Quả nhiên chúng đã trốn ra từ trong phong ấn!
"Ngươi có thể bị giết chết không?” Lâm Thủ Khê nghiêm giọng hỏi.
Mắt Tiểu Cửu bỗng nhiên đỏ rực. "Cái gì?"
"Ta còn có kẻ khác muốn giết, nếu ngươi là bất tử chi thân, ta sẽ đi giết kẻ đó trước." Lâm Thủ Khê giải thích.
Tiểu Cửu sững sờ, hắn cảm thấy bị khinh miệt, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn tựa lệ quỷ. "Nô tài Vu gia dám cuồng vọng như vậy? Nếu ta còn ở đỉnh phong, một ngón tay cũng đủ để xé xác ngươi!"
Tiểu Cửu phẫn nộ phi thân vọt lên, hàn vụ bị xé toạc, thân ảnh của hắn xuyên phá màn sương, đầu vung lên, thanh kiếm trong miệng chém ra một đường hồ quang, bổ thẳng về phía Lâm Thủ Khê.
Cành cây sắt dưới chân Lâm Thủ Khê bị chém đứt, nhưng bóng người của hắn đã biến mất khỏi đó.
Tiểu Cửu nằm sấp trên cành cây gãy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên kia đã nhảy lên không trung, rồi lại đạp lên thân cây lao xuống, vung kiếm chém một đường mượt mà.
"Vu gia kiếm pháp… thật hoài niệm a…"
Lời nói lạnh lùng của Tiểu Cửu toát ra vẻ trang nghiêm: "Hơn một trăm năm rồi, ta vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, may mắn được trời xanh chiếu cố, ta lại có cơ hội bò ra khỏi mộ địa, lại có cơ hội rửa sạch mối nhục này… Hôm nay, ta sẽ lấy ngươi tế kiếm, cho ngươi nếm thử thế nào mới là Vu gia kiếm pháp chân chính!"
Tiểu Cửu nhe răng trợn mắt, thân ảnh tựa như một cơn cuồng phong màu nâu xám, rít gào lao về phía Lâm Thủ Khê.
…
A Việt tựa vào một thân cây, tay nắm chặt cung nỏ, đầu ló ra từ sau đại thụ, dò xét phương hướng hai người đang kịch chiến.
Lâm Thủ Khê và yêu quái đang giao tranh bằng kiếm.
Tiếng kiếm reo mỗi lúc một kịch liệt.
Kiếm lãng dồi dào từ trên người hai kẻ bùng nổ, từng đợt từng đợt càn quét qua tầng rừng, những cành cây cứng rắn bị chém bay rụng đầy đất. Lấy bọn họ làm trung tâm, sương mù dày đặc cũng bị đánh tan, tạo thành một chiến trường độc nhất chỉ thuộc về họ.
Tiếng sắt thép va chạm chính là ngôn ngữ của họ, thuật lại ý chí sinh sát lẫn nhau.
A Việt là cao thủ đệ nhất Sát Sinh Bảng, các đệ tử thường xuyên lén lút trao đổi kiếm kinh để học hỏi, hắn là người học được nhiều nhất trong số đó, tổng cộng đã lĩnh ngộ hơn hai mươi bộ kiếm pháp, hơn nữa đều là những kỹ pháp tinh diệu.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại một lần nữa khiến hắn chấn động đến tận cùng.
Những chiêu thức mà Lâm Thủ Khê và yêu quái kia thi triển, đều là các chiêu thức đến từ hơn một trăm ba mươi bộ Kiếm Kinh trong Tàng Kinh Các!
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lâm Thủ Khê đã học được toàn bộ Vu gia kiếm pháp ư? Điều này làm sao có thể!
Hắn hoài nghi mình đang nằm mơ…
Lâm Thủ Khê này mới chính là yêu quái thật sự!
Đầu óc A Việt quay cuồng, hắn gần như không thể nhìn rõ động tác giao chiến của hai người.
Sự chấn động trong lòng Tiểu Cửu cũng không hề kém cạnh A Việt.
Nhiều năm về trước, hắn đã dung hội quán thông Vu gia kiếm pháp, tuy ngủ say trăm năm khó tránh có phần lạ lẫm, nhưng theo lý mà nói, việc giáo huấn một vãn bối hẳn không thành vấn đề.
Nhưng hắn lại bị làm nhục.
Mỗi khi hắn sử dụng một bộ kiếm pháp, Lâm Thủ Khê liền thi triển lại y hệt, trông như một học sinh đang luyện kiếm theo thầy.
Thế nhưng kiếm của đối phương lại luôn phát sau mà đến trước, phá vỡ kẽ hở trong chiêu thức của hắn, khoét ra những lỗ máu trên người hắn.
Sau mấy chục lượt giao phong, y phục màu nâu của Tiểu Cửu đã nhuộm một màu đỏ chói mắt.
"Rốt cuộc ngươi là ai!"
Tiểu Cửu trợn trừng hai mắt, the thé gầm lên.
Lâm Thủ Khê không đáp lời, hắn không còn dùng chiêu thức hậu phát chế nhân nữa, mà trực tiếp chuyển sang tấn công đoạt lấy trung môn, thanh kiếm trong tay thiếu niên vẽ ra từng đạo kiếm hồng, tựa như một con trường tiên quất mạnh về phía Tiểu Cửu.