Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiểu Cửu dùng hoành kiếm thuật của Lập Giáp Kiếm Ngự Thuật để phòng thủ, thân thể không ngừng bị bức lui.
Lâm Thủ Khê từng bước ép sát, kiếm pháp chém, bổ, đâm, chọc, biến hóa khôn lường, bước chân dồn dập khiến người ta hoa mắt, hắn dường như đã hợp nhất với kiếm, toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, không tìm thấy bất kỳ tỳ vết nào, dù cho lão tổ Vu gia có nhìn thấy, e rằng cũng phải cất lời khen ngợi.
Kiếm quang không ngừng chiếu rọi khuôn mặt Tiểu Cửu, vết thương trên người hắn ngày một nhiều thêm, khí tức hung bạo trong lòng đã không thể kìm nén được nữa.
"Ta hiểu rồi, ngươi là tu chân giả của Thần Sơn phải không!"
Tiểu Cửu chợt tỏ vẻ bừng tỉnh: "Các ngươi miệng thì nói không dính dáng đến hiểm địa ô trọc, nhưng thực chất lại tham lam ngấp nghé cơ duyên trên mảnh đại địa này, ngươi trà trộn vào Vu gia, chính là muốn đoạt lấy lực lượng của thần linh trấn thủ phải không!”
Kiếm phong giao kích, gương mặt dữ tợn của Tiểu Cửu chỉ cách hắn vài thước. Khuôn mặt kia đã nứt toác, để lộ xương sọ trắng hếu, răng hàm ngậm kiếm cũng vỡ nát quá nửa, máu tươi đầm đìa.
Lâm Thủ Khê rung cổ tay, đẩy bật hắn ra.
"Tiên nhân của Thần Sơn cũng có thể sẽ tới à?” Lâm Thủ Khê lẩm bẩm.
Những ngày gần đây, hắn gần như không gặp được Vân chân nhân, có lẽ y đang bận rộn vì những chuyện này.
"Ngươi vì sao giả ngây giả dại?" Tiểu Cửu lạnh giọng: "Ngươi thật sự cho rằng ngươi giấu được à? Chỉ cần kẻ họ Vân kia chịu mở Ác Đồng của hắn ra, tất cả bí mật của ngươi đều không thể giữ được."
Ác Đồng...
"Ngươi còn biết gì?" Lâm Thủ Khê cất tiếng hỏi.
"Ngươi trắng trợn dò hỏi ta như vậy?" Tiểu Cửu nhe răng cười, "Ngươi coi ta là kẻ ngu dốt à?"
"Ta không coi ngươi là người." Lâm Thủ Khê thản nhiên đáp.
Xoảng!
Lưỡi kiếm lại va vào nhau.
Chân khí kích động giữa hai người, thổi xiêm y phần phật, tóc dài tung bay, mi tâm rướm máu!
Nụ cười của Tiểu Cửu càng lúc càng vặn vẹo. Thân thể mà hắn chiếm cứ dường như không thể chịu đựng nổi linh khí cuộn trào, vô số vết máu dày đặc trườn bò trên da. Hắn rõ ràng vẫn đang cử động, nhưng mùi thi thối đã lan tỏa khắp nơi.
Lâm Thủ Khê khẽ nhíu mày, hắn biết đối phương sắp dốc toàn lực.
"Bắn tên!"
Lâm Thủ Khê chợt quay đầu nhìn về một hướng, quát lớn một tiếng.
A Việt vốn ẩn mình trong bóng tối, dùng cung nỏ nhắm vào hắn, nhưng bị tiếng quát đột ngột kia dọa cho giật mình, ngón tay vốn định bóp cò cũng cứng đờ.
"Ngươi còn chờ gì nữa? Nếu không bắn tên sẽ không còn cơ hội!”
Lâm Thủ Khê vừa dùng chân khí ngự kiếm đối chọi với Tiểu Cửu, vừa tiếp tục hét lớn.
Lời nói của hắn như có ma lực, A Việt bị mệnh lệnh này làm cho kinh hãi, từ bỏ mọi suy nghĩ, xoay cung nỏ nhắm vào Tiểu Cửu.
A Việt hít sâu một hơi, mũi tên tức thì lao ra khỏi rãnh, hung hãn đâm về phía Tiểu Cửu.
"Đồ ngu xuẩn." Tiểu Cửu mắng một câu.
Hắn vốn có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng sự kiềm chế của Lâm Thủ Khê khiến hắn như lún sâu trong vũng bùn, động tác chậm lại không ít.
A Việt bắn liền ba mũi tên. Hắn tránh được hai mũi đầu, nhưng vẫn bị mũi cuối cùng đâm trúng đùi.
"Thôi được, không chơi với đám tiểu tử ngu xuẩn các ngươi nữa." Nụ cười dữ tợn trên mặt Tiểu Cửu hoàn toàn chuyển hóa thành sát ý và lòng tham. "Vật đại bổ như ngươi tự dâng đến cửa đúng là trời giúp ta, vừa vặn ăn ngươi, ta cũng có thể ra khỏi Vô Tử Lâm này rồi…"
Tiểu Cửu gầm lên một tiếng trầm thấp, kiếm chiêu của hắn đột ngột biến đổi, không còn nằm trong bất kỳ chiêu thức nào của Vu gia kiếm pháp.
Lâm Thủ Khê cũng thuận thế biến chiêu.
Lâm Thủ Khê biến chiêu vốn nằm trong dự liệu của Tiểu Cửu, nên ban đầu hắn không lấy làm lạ. Nhưng không hiểu vì sao, khi một kiếm tưởng chừng giản dị không hoa mỹ bổ thẳng vào mặt, kẻ tự cho là kiến thức uyên bác như hắn lại sinh ra cảm giác áp bách tựa Côn Bằng cõng Thanh Thiên lao tới.
Tiếng kiếm rít lên như phượng hoàng gào thét trong biển lửa, đánh tan nát chiêu thức vừa biến đổi của hắn.
Lại một vòng va chạm, kiếm trong tay Tiểu Cửu trở nên ảm đạm. Hắn dâng lên nỗi sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng mũi tên của A Việt lại bắn tới không đúng lúc. Xùy một tiếng, mũi tên xuyên thẳng qua huyệt thái dương của hắn.
Đầu hắn hơi nghiêng. Cơn đau ngắn ngủi khiến hắn không thể né tránh công kích của Lâm Thủ Khê được nữa, toàn bộ cánh tay cùng bả vai bị một kiếm chém phăng.
Lâm Thủ Khê thu kiếm, trở tay đâm một nhát, xuyên thẳng qua bụng Tiểu Cửu, ghim chặt hắn trên thân cây.
Lão yêu quái đang định nói lời độc địa bỗng trở nên nực cười. Hắn nghĩ mãi không thông, bản thân trầm tịch trăm năm nay xuất sơn, đáng lẽ phải khuấy động một trận gió tanh mưa máu khiến người người kinh sợ mới đúng, nhưng… sao lại thành ra thế này?