Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khi trở về tới phòng trọ thì trời đã sáng rõ. Sau một đêm bận rộn thử nghiệm năng lực, Liễu Kim mệt đến mức chẳng buồn ăn uống, vừa ngã xuống giường là ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Đến khi tỉnh lại, cái bụng đói cồn cào đã đánh thức anh. Nhìn lên đồng hồ báo thức, Liễu Kim giật mình tỉnh cả người.
Vãi chưởng, mình bỏ làm rồi à?
Không được, phải tìm một lý... À mà thôi, tìm cái khỉ gì chứ! Bỏ thì bỏ, bây giờ mục tiêu của mình là tàu đắm dưới đáy biển, còn đi ship đồ ăn làm cái quái gì nữa, đúng là đồ không có chí tiến thủ.
Dù sao cái nghề này cũng đi về tự do, coi như mình xin nghỉ việc luôn cho xong. Nghĩ thông suốt rồi, anh lại ngã người ra giường, vươn vai một cái thật dài, cảm thấy cơ bắp toàn thân đau nhức vô cùng. Đây chính là hậu di chứng của việc "test" năng lực đêm qua.
Vốn dĩ Liễu Kim vẫn tự tin rằng thể chất của mình rất ổn, nếu không thì sao có thể dầm mưa dãi nắng đi giao hàng mỗi ngày. Nhưng giờ thử rồi mới thấy, mình còn kém xa lắm. Muốn sử dụng kỹ năng Khống Thủy mượt mà hơn, anh cần phải nỗ lực rèn luyện thân thể thôi.
Tất nhiên, việc quan trọng nhất lúc này vẫn là... kiếm tiền.
Giờ năng lực đã có, phạm vi hoạt động cũng đã nắm sơ bộ. Biển khơi thì tạm thời chưa dám bén mảng tới, nhưng sông ngòi bình thường thì chẳng thành vấn đề. Chỉ cần tìm được con sông nào có lịch sử tàu đắm, anh có thể đi "khảo cổ" ngay. Mà Khống Thủy ấy mà, càng xuống nước nhiều thì càng được rèn luyện, giúp năng lực phát huy tốt hơn. Một mũi tên trúng hai đích, vẹn cả đôi đường!
Ý nghĩ vừa nảy ra, càng nghĩ anh càng thấy chí lý. Liễu Kim bật dậy cầm lấy điện thoại, bắt đầu tìm kiếm thông tin về tàu đắm cổ đại. Thế nhưng, kết quả tìm kiếm đầu tiên trên Baidu khiến anh chết lặng:
"Cổ vật được khai quật từ các công ty trục vớt thuộc sở hữu của nhà nước, nghiêm cấm các doanh nghiệp tư nhân hoặc cá nhân chiếm hữu bất hợp pháp."
Mẹ kiếp!!
Là vi phạm pháp luật à?
Liễu Kim ngẩn ngơ. Anh vì mấy con tàu đắm mà cắn răng đi trêu chọc nữ quỷ, khó khăn lắm mới có được một thân bản lĩnh dưới nước. Kết quả bây giờ lại bảo đi trục vớt là phạm pháp?
Cái này đúng là...
Trong lòng đầy uất ức nhưng anh cũng chẳng còn cách nào. Pháp luật là không thể xâm phạm, bắt buộc phải tuân thủ, dù không cam lòng thì cũng phải nhịn. Nhưng Liễu Kim vẫn không bỏ cuộc, anh tiếp tục tìm kiếm về trục vớt trên biển quốc tế.
Hy vọng vừa nhen nhóm lại tắt ngóm: Trục vớt ở vùng biển quốc tế cũng vi phạm pháp luật nốt.
"Mẹ nó chứ, thời đại này có cái nghề nào làm giàu nhanh mà lại không phạm pháp không?" Liễu Kim buồn bực ngã vật xuống giường.
Cảm thấy không yên, Liễu Kim nghĩ ngợi một hồi rồi bật dậy đi ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, anh lại có mặt ở công viên. Tầm giờ này, ngoài mấy đôi tình nhân tìm chỗ vắng vẻ ra thì chẳng ai rỗi hơi đi dạo công viên cả.
Liễu Kim tiến thẳng ra mép hồ nhân tạo, đưa mắt tìm kiếm. Nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy bóng dáng nữ quỷ đâu. Quái lạ, mụ này nửa đêm không ở nhà thì chạy đi đâu được?
Ngó nghiêng hồi lâu vẫn không thấy tăm hơi, Liễu Kim cạn lời. Hôm qua hình như mình kích thích quá đà làm mụ ta lên được bờ rồi. Chẳng lẽ sợ mình quay lại tính sổ nên mụ ta dọn nhà ngay trong đêm? Làm ma mà nhát thế thì đúng là đồ không có tiền đồ!
Đang lẩm bẩm thì mắt Liễu Kim khựng lại. Anh thấy một bóng người từ đằng xa đang lững lờ trôi tới. Tóc tai rũ rượi, quần áo bẩn thỉu, chẳng phải là con ma nước đó thì còn ai vào đây nữa. Hóa ra mụ ta không dọn đi, mà là vì lâu ngày không được lên bờ nên tranh thủ đi tản bộ đấy thôi.
Thở phào nhẹ nhõm, Liễu Kim vội vàng nghênh đón. Đồng thời anh thuận tay nhặt vài viên đá cuội dưới đất. Khi đến gần, anh "chào hỏi" bằng cách ném một viên vào người mụ ta.
Chát! Một tiếng. Viên đá ném trúng phóc. Nếu là người thường thì chắc chắn đã quay lại liều mạng với anh rồi. Nhưng nữ quỷ lại như không cảm thấy gì, vẫn lững lờ trôi về phía hồ nhân tạo. Ngay cả Hệ thống Trêu Chọc cũng im hơi lặng tiếng.
Liễu Kim: "..."
Chuyện gì thế này? Phản ứng này hơi bị lạ nha, hay là mình ném mạnh hơn chút nữa nhỉ? Suy nghĩ một lát, anh lại từ bỏ ý định đó. Tuy hệ thống yêu cầu trêu chọc mới có năng lực, nhưng cũng không nên mang tâm địa xấu xa quá.
Đi theo sau nữ quỷ, Liễu Kim phát hiện ra điểm bất thường. Trông mụ ta có vẻ đang tâm thần bất định. Chắc là vừa gặp kích động gì rồi?
Anh liền vươn tay kéo mụ ta lại, hỏi: "Này chị gái, chị làm sao thế?"
Bị kéo lại, nữ quỷ mới sực tỉnh. Cô ta nhìn Liễu Kim, ngẩn người ra một lúc rồi bỗng nhiên òa khóc nức nở: "Oa... oa... Nhà, nhà mất rồi, nhà của tôi mất tiêu rồi..."
Khóe miệng Liễu Kim giật giật. Té ra là mới lên được bờ đã vội vàng chạy về nhà cũ. Nhưng chuyện này cũng khó tránh, người ta đã chết năm sáu năm rồi, chuyện gì mà chẳng có thể xảy ra.
"Khóc đi, khóc ra được là hết buồn thôi." Liễu Kim chẳng biết an ủi thế nào, chỉ đành vỗ vỗ vai mụ ta.
Nữ quỷ càng nghe càng khóc to hơn. Cũng may là người thường không nghe thấy không nhìn thấy, nếu không chắc chắn đã thu hút cả đống quần chúng hóng hớt rồi.
Một lúc lâu sau, nữ quỷ mới gào xong, bắt đầu nức nở nho nhỏ.
Liễu Kim mở lời: "Hay là chúng ta ra đằng kia ngồi một lát, chị kể chuyện của chị đi, nói ra cho nhẹ lòng."
Nữ quỷ định gật đầu, nhưng rồi sực nhớ ra. Không đúng! Hôm qua chính cái gã này bắt nạt mình, xấu tính cực kỳ luôn, sao mình có thể thân cận với hắn như thế được?
Cô ta dứt khoát lắc đầu: "Không, cảm ơn anh, tôi muốn về đi ngủ."
Liễu Kim vươn tay tóm lấy cánh tay nữ quỷ, nhìn chằm chằm vào cô ta. Nữ quỷ vùng vẫy một hồi không thoát được, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: "Tôi thực sự muốn đi ngủ mà."
Liễu Kim không nói lời nào, tiếp tục... nhìn chằm chằm.
Bị nhìn đến mức lạnh cả sống lưng, nữ quỷ yếu ớt đáp: "Vậy thì... nói chuyện chút nhé?"
Liễu Kim nhe răng cười: "Được thôi."
Đến một chiếc ghế dài, nữ quỷ ngồi xuống, hai tay lúng túng không biết đặt vào đâu, trông vừa gò bó vừa căng thẳng. Nếu người không biết nhìn vào, chắc lại tưởng hai đứa đang đi xem mắt không chừng.
"Chị tên gì?" Liễu Kim đã đọc được câu chuyện của cô ta từ trước nên chỉ hỏi để xác nhận.
Nữ quỷ đáp: "Dương Kiều."
Liễu Kim: "Vậy tôi gọi chị là Kiều Kiều nhé, không vấn đề gì chứ?"
Nữ quỷ: "Tôi đâu dám có vấn đề gì."
"Nhìn chị nói kìa, tinh nghịch quá." Liễu Kim cười, rồi tiếp tục: "Chị bảo nhà mất rồi, chẳng lẽ bố mẹ chị đã rời khỏi Xuân Thành sao?"
Nhắc đến chuyện này, tâm trạng nữ quỷ lại chùng xuống, cô ta lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng nhà của tôi bị bán cho người khác rồi, nội thất cũng thay đổi hết, tôi không tìm thấy mẹ và chị gái đâu nữa."
"Thế còn chồng chị?" Liễu Kim lại giả vờ hỏi.
Gương mặt nữ quỷ lập tức biến đổi, ánh mắt trở nên hung ác, âm khí cuồn cuộn tỏa ra. Cô ta nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: "Năm năm trước, mẹ tôi có đến đây cúng viếng, bà bảo thằng khốn đó đã bị phán tử hình rồi. Thật là rẻ cho hạng súc sinh ấy, tiếc là tôi không thể tự tay giết chết hắn."
"Đúng là một đời ân oán tình thù mà. Nhưng chuyện gì đã qua thì cũng qua rồi, chị chết ở đây mãi, không định tính chuyện tương lai sao? Ví dụ như đi đầu thai chẳng hạn?" Liễu Kim tò mò hỏi.
Nữ quỷ hỏi ngược lại: "Đầu thai thế nào? Trước đây tôi bị oán hận che mờ mắt, sau đó thì cứ sống kiểu hồn xiêu phách lạc. Anh cũng không phải người bình thường đúng không, anh có thể giúp tôi được không?"
Liễu Kim thầm cảm thán trong lòng: Không bình thường cái khỉ mốc gì chứ. Tôi có như thế này chẳng phải đều tại chị sao!
"Chuyên môn không khớp." Liễu Kim trả lời nước đôi.
"Nhưng nếu chị có tiền... à ý tôi là tiền thật ấy, tôi có thể tìm giúp chị một vị đạo sĩ chuyên nghiệp để hỗ trợ chị đầu thai." Liễu Kim nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Nữ quỷ: "..."