Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Tôi không có tiền." Nữ quỷ đáp tỉnh bơ.

"Không có tiền? Chị không còn chút tiền tiết kiệm nào sao?" Liễu Kim tỏ vẻ thất vọng ra mặt.

"Làm gì có chứ, tôi chết rồi mà, người chết thì lấy đâu ra tiền thật, anh nói xem có đúng không?" Nữ quỷ cười gượng gạo trả lời.

"Chị có muốn tìm mẹ mình không?" Liễu Kim bất chợt hỏi.

"Hả?" Nữ quỷ ngẩn người.

Liễu Kim tiếp lời: "Tôi giúp chị tìm mẹ chị nhé, thấy sao?"

Nữ quỷ: "..."

Sao tự dưng hắn lại tốt đột xuất thế này? Mình thấy cứ sai sai sao ấy.

"Có được không?" Nữ quỷ yếu ớt hỏi lại.

Liễu Kim cười hì hì: "Tất nhiên là được, giúp quỷ là niềm hạnh phúc mà."

Nói thì nghe hay vậy thôi, chứ trong lòng Liễu Kim đã tính toán cả rồi. Nếu không thể vớt báu vật dưới nước, thì "vắt sữa" trên người con ma này cũng kiếm được một khoản khá khẩm đấy chứ. Giúp nó tìm mẹ, tìm thấy rồi thì bảo mẹ nó xì tiền ra trả công.

Ừm, sẵn tiện phải tranh thủ tra cứu xem làm sao để giúp quỷ đầu thai. Nếu được thì ôm luôn mảng dịch vụ này, phục vụ từ A đến Z, tiền tươi thóc thật mình hưởng tất. Nghĩ đến đây, tâm trạng Liễu Kim lại vui vẻ trở lại. Trên đời này chắc chắn không thiếu những ca như cô ma nước này, chỉ cần kiếm được tiền từ một phần nhỏ trong số đó thôi cũng đủ ấm hơn đi làm thuê rồi.

"Thế thì tốt quá! Hôm nay tôi chạy khắp Xuân Thành mà chẳng thấy mẹ và chị đâu, chắc là họ về quê rồi." Nữ quỷ nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ nhìn Liễu Kim.

Liễu Kim thắc mắc: "Chẳng phải chị lên bờ được rồi sao? Không tự về quê mà xem được à?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Quê tôi ở Chương Giang, cách Xuân Thành hơn ba trăm cây số lận. Một mình tôi không đi xa được như vậy."

Liễu Kim bắt lấy từ khóa, hỏi lại: "Cần người mang đi à?"

Nữ quỷ gật đầu: "Năm đó tôi bị buộc đá dìm xuống hồ, tảng đá đó vẫn còn nằm dưới bùn, nó là vật ký gửi linh hồn của tôi."

Liễu Kim: "..."

Chị đùa tôi đấy à? Cái tảng đá dìm chị xuống hồ nặng thế kia, bảo tôi bê đi kiểu gì?

Dường như nhận ra cái nhìn "muốn bùng cháy" của Liễu Kim, nữ quỷ vội nhỏ giọng: "Cũng không cần mang hết đi đâu, đục một mẩu nhỏ thôi, tìm cái bình gốm bỏ vào là được."

Liễu Kim cười nói: "Chốt thế đi. Tôi đưa chị đi tìm mẹ, nhưng nói trước là tôi có thu phí đấy nhé. Cứ yên tâm, giá cả công đạo, người quỷ đều không gạt."

"Chưa tính chuyện đầu thai, chỉ cần giúp tôi tìm thấy mẹ và làm trung gian cho chúng tôi trò chuyện, tôi trả anh mười vạn (tệ)." Nữ quỷ đột ngột lên tiếng.

Liễu Kim sững người. Vãi chưởng, hào phóng thế cơ à? Anh còn đang nhẩm tính đủ các loại chi phí để "chém" tầm ba năm nghìn tệ, ai dè... Quả nhiên tâm địa mình vẫn chưa đủ tố chất của một nhà tư bản mà. À mà khoan, lúc nãy mụ này vừa bảo không có tiền cơ mà? Giờ lấy đâu ra mười vạn?

Liếc nhìn nữ quỷ một cái đầy vẻ cạn lời, Liễu Kim đáp: "Chốt kèo!"

Thỏa thuận xong xuôi, Liễu Kim cởi đồ lặn xuống hồ mò tảng đá kia lên. Thực ra đó là một khối bê tông nặng mấy chục cân, bị ngâm dưới nước mấy năm nên đã có phần mục nát. Anh vác lên bờ, dùng đá đập lấy vài mảnh vụn bê tông cho vào lọ, rồi ném khối bê tông trở lại hồ. Sau đó, anh ra phố mua một cái lọ sứ, đón nữ quỷ vào rồi mang về phòng trọ.

Vừa đặt lọ sứ xuống, định bật laptop tra cách siêu độ thì điện thoại đổ chuông. Là ông chú đồng nghiệp cũ gọi. Sau một hồi giải thích chuyện nghỉ việc và chuyện xem mắt không thành, cuộc gọi cũng kết thúc.

"Đại sư, anh mà cũng phải đi xem mắt à?" Nữ quỷ không biết từ lúc nào đã ló đầu ra, kinh ngạc nhìn Liễu Kim.

Liễu Kim liếc mụ ta một cái: "Đại sư thì không cần vợ chắc?"

Nữ quỷ lẩm bẩm: "Tôi cứ tưởng đại sư đều nhất tâm tu tiên cầu trường sinh, không màng nữ sắc chứ."

Liễu Kim nhìn mụ ta bằng nửa con mắt. Nhận ra mình lỡ lời, nữ quỷ cười nịnh bợ: "Nhưng tôi thấy đại sư phẩm hạnh cao quý, phúc lộc song toàn, tương lai chắc chắn thê thiếp thành đàn."

Liễu Kim gắt: "Thôi bớt nịnh đi, về lọ mà ngủ, đừng làm phiền tôi."

Nữ quỷ vội vàng chui tọt vào lọ. Liễu Kim bắt đầu tra cứu cách đầu thai. Nào là Kinh Vãng Sanh của Đạo giáo, Kinh Địa Tạng của Phật giáo... nhưng đọc một hồi chẳng hiểu mô tê gì. Những thứ chuyên môn này chắc phải có truyền thừa hoặc luyện từ nhỏ mới được.

Tốt nhất là tìm một người trong nghề. Nhưng sống hơn hai mươi năm bình thường, nếu không đụng phải nữ quỷ này thì anh cũng chẳng biết thế giới có linh dị, đào đâu ra cao nhân. Thôi thì cứ bước nào hay bước nấy, cứ đưa mụ ma này về quê kiếm mười vạn rồi tính sau.

Sáng hôm sau, Liễu Kim xách balo chứa lọ sứ lên đường ra ga tàu. Vừa lên tàu tìm chỗ ngồi, bỗng một bàn tay đưa ra chặn anh lại. Ngước lên nhìn, đó là một lão hòa thượng. Ông cụ trông rất già, lông mày trắng xóa, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm và tinh anh đến lạ.

"A Di Đà Phật, thí chủ, trên người bạn hình như có thứ gì đó không sạch sẽ."

Lão hòa thượng mở lời, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào chiếc balo của Liễu Kim. Rõ ràng là ông cụ đã phát hiện ra nữ quỷ bên trong.

Trùng hợp thế sao? Gặp được cao nhân thật rồi à?

Mắt Liễu Kim sáng rực lên. Cạnh lão hòa thượng còn có một tiểu hòa thượng tầm 16-17 tuổi mặt mũi thanh tú, phía trong nữa là một người đàn ông trung niên trông khá bình thường. Quyết đoán rút ra hai trăm tệ, Liễu Kim nói với người đàn ông: "Đại ca, làm phiền anh đổi chỗ cho tôi được không? Hòa thượng bên cạnh là em họ tôi, tôi muốn ngồi cạnh cậu ấy. Đây là vé của tôi, ở ngay hàng sau ghế C55 thôi."

Thấy tiền, người đàn ông cười hớn hở nhận lấy: "Khách khí quá, ra ngoài giúp người cũng là giúp mình mà."

Tiểu hòa thượng: "..."