Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
(Triệu Hách: Mọi người, cho các bạn xem cái này, chức năng dùng chưa quen lắm nên quay hơi rung, nhưng không ảnh hưởng đến việc xem. Mọi người xem xong thì phân tích giúp tôi với, rốt cuộc là tình huống gì đang xảy ra ở dưới đó vậy? Có phải có sự kiện lớn nào đó đang xảy ra không?)
Một lát sau.
(Cao Bác: Woa, cái gì vậy, sao có nhiều ấu trùng tập trung ở phía đó thế?)
(Triệu Hách: Đúng vậy, tôi đang ở trong tòa nhà dân cư ngay phía trên khu vực này. Đám quái vật đó đã tụ tập ở đây ba lần rồi, cứ thỉnh thoảng lại có một đám xuất hiện, mà còn thường xuyên nghe thấy tiếng leng keng từ bên dưới truyền đến, có phải là thứ gì đó tự động phát ra âm thanh thu hút chúng không?)
(Đinh Sấm: Nhiều dị chủng như vậy vây quanh chỗ cậu, nhìn thôi đã thấy lạnh cả gáy rồi.)
(Triệu Hách: Chứ còn gì nữa, tôi tuyệt vọng sắp chết rồi đây, nhưng chỗ dị chủng tụ tập hình như là một cái hố không đáy, những con đi vào hoàn toàn không có con nào đi ra, đường phố trống hẳn một đoạn dài, chẳng lẽ ở đó có bảo bối gì? Hay là thông xuống cống thoát nước rồi?)
(Lý Tưởng: Cống thoát nước cái rắm, tôi ở ngay đối diện cậu, tuy không nhìn thấy bên dưới xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn thấy nửa mặt tiền và tên cửa hàng. Cửa hàng sửa chữa điện thoại di động Sáng Tạo, chính là chỗ bình thường sửa điện thoại di động tiện thể bán cho cậu mấy cái máy nhái cũ để lừa tiền cậu đấy, làm gì có cống thoát nước nào.)
(Triệu Hách: Nhưng điều này không hợp lý, không có cống thoát nước thì nhiều dị chủng như vậy làm sao cứ đi vào mà không thấy đi ra? Cửa hàng đó đâu thể chứa được quá nhiều ấu trùng? Bọn chúng cũng không thể tự nhiên biến mất chứ?)
Mười mấy người đang tiến hành thảo luận sâu sắc về việc ấu trùng biến mất và cửa hàng, cho đến khi một người phụ nữ tên Lưu Lan Phương xuất hiện.
(Lưu Lan Phương: Có người.)
(Cái gì?! Có người?!)
Câu nói này vừa ra, cả khu vực bùng nổ!
(Triệu Hách: Chị gái, chị nói cho hết câu đi? Có người là sao? Ở đâu có người? Người nào?)
(Lưu Lan Phương: Trong cửa hàng có người... Tôi đang ở phía đối diện cách cửa hàng đó hai mươi mét, nhìn thấy chân người qua cửa sổ nhà kho, mỗi lần đều mở cửa cuốn cho ấu trùng vào, mỗi lần ấu trùng vào đều biến mất, ấu trùng xung quanh gần như đều bị người đó thả vào, thậm chí khi không có ấu trùng, người đó còn cố ý đập cửa cuốn phát ra tiếng động, thu hút ấu trùng ở xa tập trung lại, hơn nữa số lượng thu hút ngày càng nhiều.)
(Triệu Hách: Thật hay giả vậy? Chị gái không phải bị ảo giác đấy chứ? Nghe cứ điêu điêu sao ấy, con người làm sao có thể giống như tập hợp gà vịt mà tập hợp dị chủng thành từng đàn được? Ngay cả chú Trần Hải là Binh sĩ cao cấp cũng phải giết từng con một.)
(Lưu Lan Phương: Tôi cũng đã từng nghi ngờ mắt mình, nhưng tôi nói thật, lúc đầu là mấy chục con, sau đó là hơn trăm con, sau đó nữa thì dày đặc đến mức tôi không dám đếm.)
(Triệu Hách: Nếu thật sự là do con người làm, vậy chỉ có một khả năng, người đó biết điểm yếu của ấu trùng Liêm Hiêu, sau đó bắt đầu săn giết theo cách mà chú Trần Hải nói.)
(Cao Bác: Trời ơi, dù biết điểm yếu thì cũng quá tàn nhẫn rồi, tập hợp hơn trăm con giết cùng một lúc, người đó phải có lực chiến đấu mạnh mẽ cỡ nào mới dám anh dũng vô địch như vậy?)
(Triệu Hách: Quả thật anh dũng, đáng tiếc không biết người đó là ai, hay là chúng ta cầu xin thử xem, biết đâu có thể để đại lão chia sẻ phương pháp phán đoán điểm yếu.)
(Cao Bác: Thôi đi, đó là phương pháp có thể nhanh chóng giết dị chủng đấy, cậu hiểu ý tôi chứ? Cậu có gì hơn người mà đòi lão đại giao dịch với cậu? Hay là mông cậu đẹp hơn người khác à?)
(Triệu Hách: ...)
(Cao Bác: Lời nói tục nhưng ý thì đúng, nhưng mà chỉ cần vị đại lão này tồn tại thì đối với các cậu chính là chuyện tốt, có người mạnh như vậy ở bên cạnh, cảm giác an toàn lập tức tăng vọt.)
(Lưu Lan Phương: Quả thật là chuyện tốt, trải qua mấy vòng ấu trùng tụ tập, bên ngoài gần như không còn bóng dáng ấu trùng nào, nhưng cũng không dám ra ngoài, không biết người đó lúc nào lại bắt đầu đập cửa tập hợp, lỡ như vừa ra khỏi cửa đã bị ấu trùng vây quanh, chắc chắn là không sống nổi.)
(Cao Bác: Vậy thì chờ, chờ đến khi người đó không tập hợp được ấu trùng nữa, khu vực của các người coi như là được giải phóng, haiz, các người ở đâu vậy? Nói một tiếng đi, tôi xem có cơ hội chạy đến chỗ các người không?)
(Lưu Lan Phương: Không biết, không có biển báo, cũng không có địa chỉ cửa.)
(Triệu Hách: Chỗ tôi cũng không có.)
(Lý Tưởng: Không có.)
(Cao Bác: Chậc, các người rõ ràng là không muốn nói chứ gì, lòng người lạnh lẽo.)
(Triệu Hách: Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.)
(Lý Tưởng: Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ +1)
...
(Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ +17)
Đúng vậy, chỉ có kẻ ngốc mới cho người vào, chờ đại lão giết hết dị chủng, bọn họ có thể tạm thời ra ngoài hoạt động, tiện thể tìm kiếm tài nguyên.
Thêm một người đến thì thêm một miệng ăn, tuy rằng bọn họ đều tin tưởng Trần Hải, nhưng mà cũng phải có vật tư để chống đỡ cho đến khi Trần Hải đến cứu chứ?