Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Sáng sớm, tiếng gà gáy chưa vang, Trần Tích mở mắt, bất ngờ thấy bên gối mình đặt năm thỏi bạc nhỏ.
Đó là thù lao mà Vân Dương đã hứa, nhưng hắn không biết đối phương đã vào y quán bằng cách nào, cũng không biết đối phương đã vào từ lúc nào. Phảng phất như năm thỏi bạc này đã xuất hiện từ hư không.
Đây không chỉ là thù lao của Vân Dương, mà đồng thời cũng là một lời cảnh cáo của đối phương.
Trần Tích im lặng đứng dậy, thay bộ y phục mới do Hỉ Bính đưa tới. Hắn bày ra xem xét, đó vẫn là một bộ trường bào màu xanh đen không cổ, hai khuy áo ở chỗ cổ áo đều dùng bạc trang trí, so với bộ y phục hắn mặc trước đây thì sang hơn rất nhiều bậc.
Một bộ y phục này, e rằng cũng phải tốn mấy lạng bạc?
Đáng tiếc là Hỉ Bính chỉ đưa tới áo và quần, nhưng không đưa giày và thắt lưng. Thành ra sau khi Trần Tích mặc bộ áo không cổ này vào, trên chân vẫn là đôi giày vải rách, bên hông vẫn buộc một sợi đay rộng...
Trần Tích bật cười, mình trông có vẻ hơi dở dở ương ương.
Mặc kệ nó, một tên tiểu học đồ nghèo thì chú trọng cái gì, sau này kiếm tiền bổ sung thêm.
Đợi đến khi tiếng gà gáy vang lên, Trần Tích ra cửa, vừa lúc cửa hàng tạp hóa đối diện đang dỡ ván cửa.
“Bà chủ, buổi sáng tốt lành,” Trần Tích cười, tiến vào tiệm lương thực.
“Nha, Tiểu Trần đại phu muốn mua chút gì sao?” Bà chủ đang bận rộn sắp xếp hàng hóa, thấy hắn sáng sớm vào cửa, lập tức buông việc trong tay xuống.
“Một cân gạo bao nhiêu tiền?” Trần Tích hỏi.
“Người khác hỏi thì là tám đồng, còn Tiểu Trần đại phu ngươi thì sáu văn thôi.” Bà chủ vừa cười vừa nói.
Thời đại này, y sinh khan hiếm, địa vị trong xã hội tương đối cao. Sư phụ của Trần Tích lại là thái y tòng thất phẩm đường đường chính chính của triều đình, cho nên hàng xóm láng giềng đối với Trần Tích đều khá lịch sự.
“Vậy cho ta năm cân gạo... Lại lấy một bình dầu vừng nữa. Đúng rồi, còn một xâu thịt khô!” Trần Tích nói.
Bà chủ mặt mày hớn hở: “Được rồi, tổng cộng một trăm chín mươi lăm đồng, thu ngươi một trăm chín mươi.”
Trần Tích đem một thỏi bạc một lạng kia ra đổi, lấy mấy xâu tiền đồng gửi ở cửa hàng tạp hóa, tối đến sẽ lấy, còn mình thì mang theo những bọc lớn bọc nhỏ rời đi.
Những chiếc bọc được buộc bằng sợi rơm, siết đến tay hắn có chút đau, nhưng tâm trạng vẫn tốt.
Mua đồ là để về nhà nghỉ ngơi.
Trần Tích suy tư, dựa vào tình hình sinh hoạt của chính hắn mà xem, điều kiện trong nhà hắn e rằng cũng không tốt lắm.
Dựa theo thông tin mà sư phụ đã tiết lộ trước đây, cha của mình hẳn là đang làm công ở bờ đê?
Đối phương dưới điều kiện như vậy mà còn giúp mình dâng lên lễ bái sư, tìm một con đường tốt, chắc hẳn đã dốc toàn lực của cả nhà.
Điều này khiến Trần Tích có chút xúc động, thậm chí đối với người nhà của mình ở thế giới này cũng có chút hiếu kỳ.
Trần gia ở tại hẻm Thúy Vân.
Hắn hỏi thăm vị trí từ ông chủ cửa hàng ven đường, rồi một đường đi về phía bắc của Lạc Thành.
Buổi sáng Lạc Thành náo nhiệt hơn một chút.
Hắn thấy có người đánh xe bò đi qua, trên xe còn bày mấy cái bao tải, cũng không biết bên trong chứa gì, giống như đang đi phường thị.
Còn có thương đội từ phía bắc vào thành, trên xe ngựa chất đầy những tấm da thuộc tốt. Sắp vào đông rồi, đây cũng là món hàng nóng bỏng tay trong giới quý nhân.
Nghe nói nơi nổi tiếng nhất trong các khu vui chơi ở phường thị phía đông là hẻm Hồng Y, hoa khôi ở đó bình thường không tiếp khách, nhưng nếu có phú thương dâng lên một tấm da chồn trắng, tất có thể được âu yếm.
Ven đường có đám hài đồng đuổi bắt vui đùa, trong miệng hát đồng dao, tay cầm những chiếc chong chóng nhỏ tự làm.
Các thẩm các mụ vừa giặt giũ bên con sông nhỏ chảy xuyên qua thành, vừa trêu ghẹo nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại phát ra những tràng cười vang.
Trần Tích đi vào hẻm Thúy Vân, hắn hỏi một lão nhân: “Lão nhân, xin hỏi nhà họ Trần ở Quan Đông là hộ nào?”
Lão nhân nhìn hắn một cái: “Đây không phải là Trần Tích sao, nhà mình ở đâu mà còn phải hỏi?”
Trần Tích: “...”
Không ngờ lại là người quen.
Hắn chần chừ nửa ngày không dám hỏi nhiều nữa, chỉ mang theo đồ đạc đi vào trong ngõ.
Lúc này, phía trước có tiếng ồn ào: “Quản gia, quản gia, đèn lồng này treo ở đâu?”
Một giọng nói nam nhân chua ngoa, mất kiên nhẫn nói: “Chuyện gì cũng phải để ta dạy các ngươi sao? Treo trên mái hiên trên đầu con sư tử đá ấy, chỗ đó có để lại cái móc mà! Nhanh lên, nhanh lên, hai vị thiếu gia sắp về rồi, còn chậm chạp nữa là lột da các ngươi đấy!”
Trần Tích nhìn hộ gia đình này đang giăng đèn kết hoa, cũng không biết có chuyện vui gì, chỉ là hắn càng xem càng cảm thấy không đúng.
Chỉ thấy trên tấm biển trước cửa nhà này viết... Trần phủ.
Chẳng lẽ trong hẻm Thúy Vân còn có hai cái Trần phủ?
Cửa nhà của hộ gia đình này sáng sủa, cửa chính sơn đỏ và sư tử đá tuy không nói là khí phái đến đâu, nhưng cũng tuyệt không phải là nhà của người bình thường.
“Đây chắc không phải là nhà của ta đâu nhỉ?” Trần Tích thầm nói.
“Trần Tích?” Vị quản gia để râu cá trê nhìn qua, nghi ngờ nói: “Sao ngươi lại trở về?”
Trần Tích do dự một giây: “Hôm nay ta được nghỉ.”
Quản gia nói: “Vừa hay, ngươi cao hơn một chút, lên thang treo đèn lồng lên đi.”
“Ồ.”
Trần Tích đặt những chiếc bọc trong tay xuống đất, rồi trèo lên thang treo đèn lồng.
Quản gia ở một bên chỉ huy các nha hoàn khác: “Tới đây, tới đây, cầm chậu nước đến, tưới nước trước cửa đi, để lát nữa hai vị thiếu gia trở về không bị bụi bay vào người. Một đám tay chân vụng về, dù sao cũng là nô tỳ của nhà quan Đồng Tri Lạc Thành, để người ta nhìn thấy sẽ chê cười các ngươi không biết quy củ!”
Nói xong, quản gia thấy những chiếc bọc trên mặt đất: “Ai để ở đây vậy, mau mang đi chỗ khác đừng làm vướng lối.”
Trần Tích bình tĩnh từ trên thang bước xuống: “Quản gia, ta...”
Quản gia giật mình: “Là đến đòi học bạc đúng không, lão gia đã dặn dò chuyện này từ trước rồi. Nhưng ngươi xem cái đầu óc này của ta, bận đến quên mất, nên mới không đưa cho ngươi.”
Hắn ta sai người đến chỗ kế toán xách ra một xâu tiền đồng, phải có đến ba trăm xu: “Tiêu ít thôi nhé, bây giờ thời buổi khó khăn, Trần gia ta cũng không dễ dàng gì.”
Cho đến giờ phút này, Trần Tích vẫn chưa hiểu, mình ở trong Trần phủ này rốt cuộc có thân phận gì.
Phương xa truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng nghị luận ồn ào cũng từ ngoài hẻm Thúy Vân bay tới: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia của Trần gia về rồi! Chuyến đi thư viện Đông Lâm này chính là ba năm, trở về có chút không nhận ra được.”
“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia càng ngày càng tuấn tú.”
Trần Tích nhìn lại, liền thấy hai người trẻ tuổi cưỡi ngựa trắng xuyên qua con ngõ, thân mặc cẩm bào màu xanh, trên áo còn thêu hoa văn thanh u nhã nhặn, chỉ riêng công thêu này đã biết giá cả không rẻ.
Hai người trẻ tuổi chân đi giày mây, trên đai lưng mỗi người đều treo một khối ngọc xanh, trước ngực rủ xuống những chuỗi ngọc, tướng mạo trông chỉ độ mười tám, mười chín tuổi, phong thái trác tuyệt.
Quản gia vội vàng tiến tới, cười dắt dây cương: “Học thành từ thư viện Đông Lâm trở về, hai vị thiếu gia trong kỳ thi hội năm nay nhất định sẽ một tiếng hót lên làm kinh người!”
Hai vị thiếu gia nhảy xuống ngựa, đưa roi da trong tay cho nha hoàn, vừa cười vừa nói: “Mấy năm nay quản gia cũng có thêm chút tóc bạc rồi, xem ra đã vất vả vì phủ ta.”
“Nào có, nào có, đều là việc trong phận sự... Lão gia vốn đang giám sát việc tu sửa đê điều, mấy ngày trước nghe nói các vị sắp về nên đã đặc biệt gấp rút trở về chờ các vị đó, mau vào vấn an hắn đi!”
Giữa những lời trò chuyện, mọi người cùng hai vị thiếu gia tiến vào trong phủ. Lúc họ đi qua bên cạnh Trần Tích lại liếc mắt cũng không thèm nhìn.
Cũng không phải là giả vờ, họ dường như thật sự không nhận ra Trần Tích là ai, hay nói đúng hơn, có nhận ra hay không cũng không quan trọng.
Trước cửa Trần phủ vốn đang ồn ào náo nhiệt đã lạnh lẽo trở lại, Trần Tích đứng ở cửa im lặng không nói, phảng phất như bị cả thế giới này lãng quên.
Trần Tích cẩn thận suy tư, sư phụ hẳn là biết gia cảnh của hắn, nhưng sư phụ dường như thật sự chưa bao giờ đề cập đến việc nhà hắn vì nghèo mà không nộp nổi học bạc, cũng không nói cha hắn ở trên đê rốt cuộc là làm gì.
Sở dĩ trước đây sư phụ tức giận như vậy, cũng vì biết nhà hắn rõ ràng có tiền nhưng vẫn cứ kéo dài không chịu nộp học bạc.
Đồng Tri Lạc Thành, cũng giống như Lưu Minh Hiển, là quan viên theo Ngũ phẩm.
Trần Tích nhìn tấm biển Trần phủ trên đầu, cuối cùng không bước vào cánh cửa son đó. Thiếu niên chỉ khom lưng đặt xâu tiền ba trăm đồng xuống cổng, rồi nhấc những chiếc bọc mà mình mang tới lên, quay người rời đi.
Lão nhân ở đầu ngõ nhìn bóng lưng của hắn, thở dài: “Nhi tử của chính thất và nhi tử của thứ thất, đúng là khác nhau một trời một vực.”
Trần Tích trở lại phố An Tây, đến cửa hàng tạp hóa lấy lại tiền đồng. Bà chủ hơi kinh ngạc: “Tiểu Trần đại phu, sao lại nguyên xi xách đồ về vậy, chỗ chúng ta không thể trả hàng đâu nhé.”
Hắn cười cười: “Không trả đâu sao, xách về biếu sư phụ.”
Khi hắn trở về y quán, Diêu lão đầu giương mắt liếc hắn: “Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi sao, nhanh như vậy đã trở về rồi?”
Trần Tích đếm ra năm trăm sáu mươi đồng tiền: “Sư phụ, đây là tiền nhà ta đưa, bù lại học bạc và tiền thuốc còn thiếu ngươi. Mấy cái bọc này cũng là nhà ta bảo ta mang đến cho ngươi.”
Diêu lão đầu bĩu môi: “Nhà ngươi cuối cùng cũng biết điều rồi. Không ngờ cha ngươi đi giám sát sửa cái bờ đê, còn có thể thuận tiện sửa luôn cả cái đầu óc.”
Trần Tích: “Có phải ngươi vì miệng lưỡi quá độc nên mới bị giáng chức đến Lạc Thành không?”
...
...
Ban đêm, Trần Tích ngồi trong chính đường của y quán, lẳng lặng ghi chép lại những điểm kiến thức về bệnh lý thương hàn. Quay đầu lại, Ô Vân đã ngồi xổm trên quầy sau lưng hắn, trong miệng còn ngậm một cái bọc quần áo nhỏ màu xanh.
“Ngươi định bỏ nhà ra đi sao?”
“Nghĩ gì thế,” Ô Vân do dự mấy giây rồi hỏi: “Ngươi có thể dẫn ta đến hẻm Thanh Bình một chuyến được không?”
“Muộn lắm rồi, ta sợ tối.”
“Ngươi đoán xem ta có tin không?”
Trần Tích thở dài: “Được rồi, ta dẫn ngươi đi. Nhưng ngươi đến hẻm Thanh Bình làm gì?”
“Ta bây giờ không muốn nói!”
Hẻm Thanh Bình ở đâu? Đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc.
Trần Tích suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là... đêm mai ta lại dẫn ngươi đi, hôm nay không tiện lắm.”
“Hôm nay vì sao lại không được?”
“Ta không biết hẻm Thanh Bình ở đâu...” Trần Tích nói: “Ngươi không cần phải nhìn ta như vậy, ta tuy không thể giải thích rõ lý do, nhưng ta thật sự không biết hẻm Thanh Bình ở đâu.”
Ô Vân suy nghĩ một lát: “Ta biết.”
Ngoài cửa có người gõ mõ cầm canh đi qua, vừa gõ mõ vừa hô: “Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”
Đã là giờ Dần, rạng sáng canh ba.
Lạc Thành không còn vẻ náo nhiệt và phồn hoa của ban ngày.
Trần Tích lặng lẽ khép cửa y quán lại, đi theo Ô Vân vào màn đêm.
Hắn buộc chiếc bọc nhỏ màu xanh kia lên lưng Ô Vân, trông cũng rất đáng yêu, cũng có thể giúp hắn không bị mất dấu Ô Vân trong đêm tối...
Ô Vân thật sự quá đen.
Trên đường đi, Ô Vân dường như đang dựa vào ký ức để phân biệt phương hướng, lúc thì ngửi chỗ này, lúc thì ngửi chỗ kia.
Một người một mèo vừa đi vừa nghỉ, đi khoảng một canh giờ, giữa đường còn đi nhầm mấy lần.
Trần Tích cũng không thúc giục, hắn đã nhìn ra, chuyện đi đến hẻm Thanh Bình đêm nay nhất định vô cùng quan trọng đối với Ô Vân.
Hắn có đủ kiên nhẫn.
Cuối cùng Ô Vân dừng lại trong một con hẻm nhỏ, nó ngây ngốc nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt.
“Là nơi này sao?” Trần Tích hỏi.
“Là nơi này.”
“Để ta gõ cửa?”
“Không được!”
Ô Vân kêu về phía cánh cửa hai tiếng, gọi gọi cái gì đó.
Nhưng tiếng kêu ngoài việc thu hút hai con mèo hoang ra thì không có chuyện gì xảy ra cả.
“Ta muốn lật vào xem, ngươi ở đây chờ ta.” Ô Vân hơi mượn sức trên tường liền bay vọt vào trong sân, tốc độ nhanh đến mức như kéo ra một tàn ảnh, đặc biệt khỏe mạnh.
Trần Tích tựa vào trong hẻm nhỏ an tâm chờ đợi.
Chẳng được bao lâu, Ô Vân lại đi ra, cảm xúc rõ ràng sa sút đi rất nhiều: “Đi thôi.”
“Xong việc rồi sao?”
“Phải.”
“Chuyện gì vậy?”
Ô Vân dừng bước, quay đầu nhìn lại cánh cửa kia: “Ta nhớ mẫu thân.”
Trần Tích im lặng. Mèo cũng sẽ nhớ mẫu thân.
Ô Vân xuất thần nói: “Nàng cũng chưa chắc sẽ muốn ta, nhưng ta chỉ là muốn đến xem... Hơn nữa sau này ta không phải sẽ cùng ngươi xông pha giang hồ sao, nên mang ngươi đến để nàng ta xem một chút.”
Trần Tích hỏi: “Nàng ta không có nhà sao?”
Giọng Ô Vân dần dần thấp xuống: “Chắc là cũng bị bán đi rồi. Cái lồng và bát cơm của nàng ta đều không còn nữa.”
“Giúp ngươi tìm nàng ta nhé?”
“Không tìm đâu, đây là số mệnh của mèo.”
“Cái bọc nhỏ ngươi mang theo là?”
“Ta trộm giấu một ít cá khô muốn mang đến cho nàng.”
Trần Tích đứng trong bóng tối của con hẻm nhỏ, im lặng.
Hắn khom lưng ôm Ô Vân vào lòng rồi đi về phía y quán.
Ô Vân không giãy giụa, nó chỉ cuộn mình thành một cục nhỏ, dùng chiếc đuôi xù lông che đầu.
Trên con đường đá xanh vang lên tiếng bước chân cộp cộp, bóng lưng thiếu niên gầy gò mà thẳng tắp.
“Trần Tích, mẫu thân của ngươi là người như thế nào?”
“Nàng ta... là một người rất dịu dàng,” Trần Tích không muốn nói thêm nữa.
Phảng phất như ký ức là một luồng khí ấm áp như hơi thở, một khi đã nói ra khỏi miệng, chúng sẽ bay mất.
Hắn ôm Ô Vân đi trên con phố dài của Lạc Thành, Ô Vân mấy tháng tuổi nhỏ bé, lúc cuộn mình lại cũng chỉ bằng hai bàn tay.
Trần Tích bỗng nhiên muốn sống cho thật tốt.
“Ô Vân?”
“Sao?”
“Nương tựa lẫn nhau mà sống nhé.”