Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Thiếu niên lang thành Lạc Thành ôm một con tiểu hắc miêu, đi trên con đường đá nhỏ ban đêm. Bước chân ban đầu nặng nề, rồi dần dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, phải không? Hắn đã có hy vọng mới.

“Ô Vân, nói chuyện gì vui đi,” Trần Tích cười nói: “Có thể kể cho ta nghe chút chuyện trong Tĩnh Vương phủ không?”

Ô Vân uể oải cuộn mình trên cánh tay Trần Tích, từ trong chiếc bọc nhỏ màu lam móc ra một con cá khô nhỏ gặm: “Cái nơi rách nát đó có gì đáng nói chứ, vương phủ nhà cao cửa rộng, chỉ riêng đám ma ma nha hoàn đã có một đống chuyện bẩn thỉu. Ví dụ như Xuân Hoa là do Tĩnh phi mua về để quyến rũ Tĩnh Vương, kết quả Tĩnh Vương căn bản không thèm liếc nhìn Xuân Hoa. Ví dụ như mụ già độc ác Xuân Dung kia ghen ghét Xuân Hoa trẻ trung xinh đẹp, nên lén lút nhổ nước bọt vào đồ ăn của Xuân Hoa...”

Trần Tích cười, chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi đến Tĩnh Vương phủ ba tháng nay, có xảy ra đại sự gì không?”

“Đương nhiên là có!” Ô Vân tỉnh táo hẳn: “Vương phủ sắp náo nhiệt lên rồi.”

Trần Tích lộ vẻ mong đợi: “Ồ?”

Ô Vân hăng hái nói: “Sắp đến tết Trùng Dương rồi, trưởng tử của Tĩnh Vương là Chu Vân Khê, nữ nhi của Tĩnh phi là Chu Linh Vận, và nữ nhi của Vân Phi là Chu Bạch Lý, đều sẽ từ thư viện Đông Lâm trở về. Nghe nói còn có một tiểu hòa thượng nữa.”

“Tiểu hòa thượng?” Trần Tích nghi hoặc.

Ô Vân nói: “Nghe Tĩnh phi nói là Phật Tử chuyển thế của phái Cát Ninh thuộc Mật Tông Vân Châu. Bởi vì phái Cát Ninh cần sự ủng hộ và sắc phong của triều đình, nên đã gửi hắn đến Trung Nguyên làm con tin.”

“Thư viện Đông Lâm vô cùng nổi tiếng sao?” Trần Tịch hiếu kỳ hỏi. Hắn nhớ rằng hai vị ca ca của mình cũng vừa từ thư viện Đông Lâm trở về.

Ô Vân giải thích: “Nghe nói thư viện Đông Lâm cùng với thư viện Thanh Nhai và thư viện Nhạc Lộc được xưng là tam đại thư viện của Ninh triều, là nơi mà các tài tử trong thiên hạ đổ xô đến. Nghe nói mỗi tháng học bạc đều vô cùng đắt đỏ, còn phải là con cháu thế gia mới có thể vào học. Mỗi lần khoa cử, trong số các cử nhân đỗ đạt, có đến ba thành là học đồ của thư viện Đông Lâm.”

“Người xa quê ba năm trở về nhà, quả thực nên náo nhiệt một chút... Tĩnh phi và Vân Phi ai là chính phi? Chu Vân Khê là nhi tử của ai?”

Ô Vân trả lời: “Các nàng đều không phải là chính phi, chính phi là mẫu thân của Chu Vân Khê, đã qua đời rất nhiều năm rồi... Ta về Vãn Tinh uyển trước đây!”

Mắt thấy sắp đến cổng y quán Thái Bình, Ô Vân lại đột nhiên từ trong lòng Trần Tích nhảy xuống, nhanh như chớp rồi biến mất.

Trần Tích đi thêm một đoạn qua một khúc quanh, bất ngờ thấy Diêu lão đầu đang đứng ở cửa, mặt không biểu cảm hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Trần Tích suy tư, ta mà nói ta mang một con mèo nhỏ đi tìm mẹ nó, hắn chắc chắn sẽ không tin...

Hắn đáp: “Hôm nay nghỉ ngơi, có đồ để quên ở nhà nên ta quay lại lấy một chút.”

Diêu lão đầu cau mày, nếp nhăn trên trán bị dồn lại một chỗ: “Thật ra học bạc hôm nay không phải là nhà ngươi cho, đúng không?”

Trần Tích giật mình.

Diêu lão đầu cười lạnh: “Lúc đó ta đã cảm thấy không ổn rồi, mẫu thân chính thất của ngươi lòng dạ vốn nhỏ hẹp, trước đây vì không muốn cho ngươi nộp mười lạng bạc học bạc mỗi tháng ở thư viện Đông Lâm mà đã đuổi ngươi đến chỗ ta làm học đồ. Lúc này có thể cho ngươi nộp học bạc đã là tốt lắm rồi, sao có thể mua nhiều lễ vật như vậy để hiếu kính ta?”

Trần Tích im lặng không nói, không biết nên trả lời thế nào.

Diêu lão đầu lại nghi ngờ nói: “Chờ đã, nếu không phải trong nhà cho tiền, vậy học bạc của ngươi từ đâu mà có? Chẳng lẽ cặp kè với phu nhân nhà nào...”

Nói xong, sắc mặt Diêu lão đầu đại biến, râu ria giận đến mức suýt nữa dựng ngược lên: “Ngươi dù sao cũng là học đồ của y quán Thái Bình ta, nếu làm loại chuyện này truyền ra ngoài, khác gì trực tiếp đi tiểu vào túi quần của ta?”

Trần Tích: “A?”

“A cái gì mà a?”

Trần Tích xen vào: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta sao có thể làm loại chuyện này được.”

“Vậy tiền này của ngươi từ đâu mà có?”

Trần Tích im lặng một lát: “Sư phụ, ta không thể nói được, không muốn liên lụy đến ngươi.”

Diêu lão đầu nhìn từ trên xuống dưới hắn: “Mật Điệp Ti? Ngươi đang giúp Mật Điệp Ti làm việc?”

Trần Tích cảm khái, khó trách người xưa thường nói gừng càng già càng cay. Mình chỉ để lộ ra chút thông tin như vậy mà đã bị đối phương đoán trúng.

Hắn chỉ có thể giải thích: “Sư phụ, Vân Dương tìm đến cửa, ta không có lựa chọn.”

Diêu lão đầu nhìn chằm chằm hắn rất lâu, sau đó quay người đi vào trong y quán: “Có lựa chọn hay không thì ngươi cũng đã chọn rồi. Ta không quan tâm cũng không hỏi, ngươi cứ mỗi tháng nộp đủ học bạc là được. Nếu có ngày nào đó chết ở bên ngoài, cũng tốt nhất đừng để ta biết... Cút đi ngủ đi!”

Cửa lớn y quán khép lại.

Ở góc phố cuối đường An Tây, ba người bước ra.

Vân Dương hai tay khoanh trước ngực, thầm nói: “Diêu thái y dường như không thích Mật Điệp Ti chúng ta lắm nhỉ.”

Kiểu Thỏ nhún vai: “Không thích chúng ta cũng vô cùng bình thường.”

Vân Dương nhìn về phía người thứ ba: “Mộng Kê, tên tiểu học đồ kia chính là người ta muốn thẩm vấn. Ta muốn xác định xem hắn có phải là mật thám của Cảnh triều không.”

Người nam tử tên Mộng Kê mình mặc một bộ áo choàng đối lĩnh màu nâu sáng, trên áo bào thêu mấy chục con gà lôi màu sắc rực rỡ, trông như đồ hóa trang.

Mộng Kê sờ sờ mái tóc mai gọn gàng của mình, nhỏ giọng nói: “Một tên tiểu học đồ mà đáng để ngươi ra tay xa hoa như vậy sao? Còn đặc biệt mời ta từ Khai Phong phủ đến.”

“Ta trả tiền, ngươi làm việc. Thông tin cần nói ta đã nói cho ngươi biết rồi, những chuyện khác không nên hỏi.” Vân Dương bình tĩnh nói.

“Được thôi, bao ngươi hài lòng. Trong mơ muốn làm gì, ta quyết định,” Mộng Kê cười rộ lên, Kiểu Thỏ không nhịn được mà xoa xoa cánh tay nổi da gà.

Vân Dương hiếu kỳ: “Ta luôn có một câu hỏi, vì sao ngươi dám đường hoàng lộ ra môn phái tu hành của mình, không sợ rước họa vào thân sao?”

Mộng Kê cười nói: “Nội tướng đại nhân nói, trên thế gian người tu môn phái này chỉ có mình ta, ta có thể rước họa gì được?”

Chỉ thấy Mộng Kê ngồi xếp bằng trên mặt đất, từ trong ngực lấy ra một lá bùa màu vàng.

Mộng Kê cắn nát ngón tay, dùng máu tươi vẽ vời trên lá bùa, cuối cùng dùng lá bùa đó gói lấy một lọn tóc, rồi nuốt vào miệng!

Trong chốc lát, con ngươi của Mộng Kê lật ngược lên, trong mắt chỉ còn lại lòng trắng!

...

...

Trần Tích cũng không về phòng nghỉ ngơi. Hắn chỉ nhẹ nhàng thắp một ngọn đèn dầu nhỏ trong chính đường của y quán, yên lặng xem cuốn Y Thuật Tổng Cương.

Chỉ riêng 618 huyệt vị trong mười hai kinh mạch chính của cơ thể người đã rất khó thuộc.

Hắn dường như lại quay về với giảng đường mùa hè nóng bức, trước mặt là những chồng đề thi và sách vở, bên tai là tiếng đọc sách lanh lảnh. Ký ức về việc học tập, gần như là ký ức sâu sắc nhất trong thời thanh xuân của mỗi học sinh, theo mặt trời mọc và lặn, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Giờ phút này, Trần Tích hận không thể có ngay trước mặt một cuốn Năm Năm Thi Cử, Ba Năm Mô Phỏng.

Đang học, đột nhiên hắn cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới, phảng phất như đang trong một mùa ôn hòa, toàn thân được nước biển ấm áp bao bọc, cuốn theo hắn trôi ra biển sâu.

Trần Tích cảnh giác hẳn lên.

Kể từ khi trong cơ thể hắn thắp lên bốn ngọn đèn dầu, hắn luôn tinh lực dồi dào.

Cơn buồn ngủ này đến không hề có lý do.

Thế nhưng, mặc cho hắn có cảnh giác đến đâu, mí mắt vẫn từ từ nhắm lại.

Không biết qua bao lâu, Trần Tích mở mắt trong mơ, hắn bất ngờ đứng trước cửa lớn sơn đỏ của trang viên Chu Thành Nghĩa.

A, ta đến đây làm gì nhỉ?

Trần Tích nhìn gói thuốc được gói bằng giấy dầu màu vàng, ghi chữ Thái Bình y quán trong tay, rồi lại ngẩng đầu nhìn tấm biển Chu phủ.

Đúng rồi, ta đến để đưa thuốc bổ cho Chu đại nhân.

Cốc, cốc, cốc, Trần Tích nhấc vòng đồng trên cửa lên gõ, mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên.

Hắn đã quên mất đây là một giấc mộng.

Két một tiếng, cánh cửa sơn đỏ mở ra. Chỉ thấy Vương quản gia ở bên trong tươi cười đón lấy: “Tiểu Trần đại phu đến sao? Mời vào, mời vào.”

“Chu đại nhân đâu, dược liệu hắn cần đã đưa đến rồi,” Trần Tích đi theo Vương quản gia vào trong, cánh cửa lớn sau lưng họ từ từ khép lại.

Trần Tích đánh giá bốn phía, nha hoàn đang lau chùi đồ đạc bằng gỗ lim trong chính đường. Trong sân, một phu nhân đang cười dịu dàng ôm một tiểu nữ hài, bên cạnh còn có một nam hài đang đá cầu lông gà.

Vương quản gia dẫn hắn vào chính đường.

Trần Tích chỉ cảm thấy nơi này quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Lúc này, Chu Thành Nghĩa đang ngồi sau bàn đọc sách, tay cầm bút lông chép lại một quyển sách. Thấy Trần Tích đến, hắn liền cho quản gia và nha hoàn lui ra.

Trần Tích đặt gói thuốc lên bàn: “Chu đại nhân, đây là thuốc của ngươi.”

Chu Thành Nghĩa ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “Tĩnh Vương còn có tin tức mới gì muốn truyền cho ta không?”

Trần Tích ngẩn người: “Chu đại nhân, ngươi đang nói gì vậy?”

Giọng nói của Chu Thành Nghĩa dần dần trở nên âm trầm: “Ngươi quên rồi sao, ngươi và ta đều là mật thám do Quân Tình Ti của Cảnh triều phái đến phương nam. Ta phụ trách liên lạc với Lưu gia, ngươi phụ trách liên lạc với Tĩnh Vương! Ta hỏi ngươi lại một lần nữa, bên phía Tĩnh Vương có tin tức mới gì không?”

Trần Tích nhíu mày không đáp, trong đầu nhanh chóng suy tính.

Lại nghe Chu Thành Nghĩa hỏi đi hỏi lại: “Ngươi quên thân phận của mình rồi sao?”

“Ngươi quên Quân Tình Ti của Cảnh triều chúng ta đã bồi dưỡng ngươi như thế nào sao?”

Giọng nói của Chu Thành Nghĩa ngày càng hùng vĩ, ngày càng có sức xuyên thấu: “Ngươi quên mình là mật thám rồi sao?”

Từng câu ép hỏi như Ma Âm xâu tai khiến Trần Tích hoa mắt chóng mặt hắn chỉ cảm thấy ý thức của mình dường như bị người khác điều khiển, không tự chủ được mà lật mắt trắng.

Giây sau, trong mắt Trần Tích chỉ còn lại lòng trắng, hắn đáp: “Chu đại nhân, ngươi có phải hiểu lầm gì không, ta không phải là mật thám gì cả!”

Chu Thành Nghĩa lộ ra nụ cười hài lòng, hắn đã có được câu trả lời mà mình muốn, có thể đi hoàn thành giao dịch với Vân Dương rồi.

Thế nhưng hắn lại nảy sinh tò mò: “Ngươi và Vân Dương quen biết nhau như thế nào?”

Tiếng nói vừa dứt, Trần Tích chỉ cảm thấy trong đan điền của mình, bốn ngọn đèn dầu bùng cháy lên, đốt sạch tất cả yêu ma quỷ quái trong cơ thể!

Chu Thành Nghĩa hoàn toàn không hay biết, đứng dậy, hai tay chống lên bàn, thân mình nhoài về phía trước: “Vì sao Vân Dương lại nghi ngờ ngươi là mật thám của Cảnh triều? Ngươi lại có gì đặc biệt khiến Vân Dương không trực tiếp giết ngươi?”

Câu nói cuối cùng này, lại không còn là giọng nói ban đầu của Chu Thành Nghĩa, mà đã đổi thành một giọng nói lanh lảnh.

Lúc này con ngươi của Trần Tích vậy mà lại lật trở lại, rồi quay người đi ra ngoài!

Chu Thành Nghĩa kinh ngạc nhìn Trần Tích quay người đi ra ngoài, không coi ai ra gì mà đi đến trước cửa lớn sơn đỏ, hung hăng kéo cánh cửa đó ra.

Khi Chu Thành Nghĩa thấy cửa lớn mở toang, hắn liền trông thấy Vân Dương và Kiểu Thỏ đang đứng ngoài cửa với nụ cười nghiền ngẫm.

Mộng Kê kinh ngạc nói: “Hửm? Vân Dương, Kiểu Thỏ, sao các ngươi lại vào được trong mơ của ta?”

Chờ đã!

Không đúng!

Mộng Kê rõ ràng ý thức được, Vân Dương và Kiểu Thỏ không thể nào xâm nhập vào giấc mơ của hắn, hắn cũng chưa từng tạo ra ra Vân Dương và Kiểu Thỏ trong giấc mơ này...

Vân Dương và Kiểu Thỏ trước mắt, là do tên tiểu học trò Trần Tích này tạo ra ra trong giấc mơ!

Giấc mơ đã không còn hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Mộng Kê hắn nữa!

Lại nghe Trần Tích suy tư một lát, rồi chỉ vào Chu Thành Nghĩa, nói với Vân Dương và Kiểu Thỏ: “Vân Dương đại nhân, Kiểu Thỏ đại nhân, Chu Thành Nghĩa là mật thám của Cảnh triều, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ!”

Vân Dương có chút hứng thú hỏi: “Có chứng cứ không?”

Trần Tích chắc nịch nói: “Mật Điệp Ti bắt mật thám còn cần chứng cứ sao? Đâm hắn là xong!”

Chu Thành Nghĩa nhìn Vân Dương và Kiểu Thỏ đang lao tới, lập tức gầm lên: “Chờ đã... A!”.