Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Luồng băng chảy tích tụ lâu ngày trong đại lao này đã vượt qua sự tưởng tượng của Trần Tích...

Hắn không ngờ rằng luồng băng chảy trong đại lao này lại nhiều đến thế!

Hắn cứ thế đi trong hành lang của đại lao, mắt nhìn từng luồng băng chảy hội tụ vào cơ thể, bốn ngọn đèn dầu phong tỏa đan điền lung lay sắp đổ.

Luồng băng chảy màu trắng xám tựa như những con Giao Long, trong đại lao tối tăm này phát ra những tiếng gầm gừ mà người khác không thể nghe thấy. Như những oan hồn bị giam cầm lâu ngày trong lồng son, chúng không cam lòng, muốn thôn phệ toàn bộ Trần Tích.

Chúng là một loại lực lượng thần bí trong thế giới này, đủ để áp đảo cả quyền lực và sức mạnh, vậy mà bây giờ lại bị tước đoạt từng chút một.

Trần Tích có thể cảm nhận được hàn khí toát ra từ ngũ tạng lục phủ của mình, nhưng hắn ở bên cạnh Vân Dương lại không dám có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.

Ngay lúc hắn và Vân Dương đi qua một nhà tù, hắn liền thấy trên vách tường, trên đế của một ngọn đèn dầu có khắc một đồ án bát quái.

Trần Tịch chợt nhớ tới lúc xuống cầu thang, dưới mỗi ngọn đèn dầu đều có một đồ án bát quái... Một ngọn đèn nhỏ chính là một nhà tù, đèn không tắt, người bất diệt!

Hắn nhanh chóng lấy ngọn đèn dầu xuống, giữ trong lòng bàn tay!

Trong chốc lát, luồng băng chảy trong đan điền như thủy triều từ từ rút lui.

Trần Tích khẽ thở hổn hển.

Vân Dương kinh ngạc quay đầu: “Ngươi cầm chiếc đèn đó làm gì?”

Hắn đáp: “Trong đại lao này quá mờ tối, ta có chút không quen.”

Vân Dương cười nhạo: “Không ngờ một kẻ dám mặc cả với ta lại còn sợ tối?”

Trần Tích không đáp, hắn chỉ đang suy tư một vấn đề: Chẳng lẽ sau khi người chết, luồng băng chảy cũng sẽ không tiêu tán sao? Dựa vào số lượng băng chảy vừa rồi mà xem, tuyệt đối đã tích tụ rất lâu.

Cho dù Mật Điệp Ti có tàn nhẫn đến đâu, cũng không đến mức giết chết nhiều người như vậy trong một thời gian ngắn.

Là tác dụng của đồ án bát quái!

Là Nội tướng lo lắng mình giết quá nhiều người, có thể sẽ bị oan hồn quấn thân, cho nên đã tìm người dùng đồ án bát quái để câu giữ những hồn phách này lại trong đại lao. Lúc này mới tích tụ được nhiều băng chảy như vậy trong một thời gian dài.

Trần Tích hít thở đều đặn: “Vân Dương đại nhân, lấy hồ sơ cho ta xem đi. Muốn tìm manh mối, chưa hẳn đã phải tìm trong những vụ án hiện tại, nói không chừng trong những vụ án đã qua còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.”

Vân Dương vẫy tay với một mật thám: “Cho hắn!”

Khi đám mật thám mang hồ sơ đến, bất ngờ lại có đến hơn mười chiếc hòm gỗ lớn.

Trần Tích tiện tay lấy một quyển từ trong đó, vừa lướt nhìn, vừa dò xét trong đại lao.

Vân Dương ngồi trên một chiếc bàn bên cạnh uống trà chờ đợi, còn gã mật thám thì đi theo sau lưng Trần Tích.

Trần Tích đi đến trước một cửa nhà lao, hỏi: “Phòng giam số hai mươi bảy, chữ Giáp, trước đây có giam giữ Đồng Tri Dự Châu là Lưu Diệu Tổ không? Người đó bây giờ ở đâu?”

Gã mật thám phân vân không biết nên xưng hô với vị thiếu niên che mặt trước mắt này như thế nào, chần chừ một lát rồi thấp giọng nói: “Vị... đại nhân này, trong hồ sơ nếu ghi là được thả ra, tức là đã sống sót ra khỏi đại lao. Nếu không ghi gì cả, tức là đã chết ở trong này.”

Trần Tích xác định, vị Lưu Diệu Tổ kia bốn năm trước đã chết trong đại lao.

Hắn lại đi đến trước một cửa nhà lao khác: “Phòng giam số hai mươi tám, chữ Giáp, có giam giữ Chủ sự của Tượng Tác Giám Lạc Thành là Trần Minh Trác không?”

“Cũng đã chết.”

Sau đó, Trần Tích không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng lẩm bẩm trong lòng:

“Phòng giam số năm mươi hai, chữ Giáp, Tri phủ Quy Đức là Hứa Giai Văn, đã chết.”

“Phòng giam số một, chữ Ất, Huyện lệnh huyện Thượng Thái phủ Nhữ Ninh là Điền Hải Long, đã chết, Huyện thừa huyện Thượng Thái là Từ Đức Hồng, đã chết...”

Đếm kỹ lại, có phòng giam đã chết một người, có phòng đã chết mấy người.

Trần Tích càng tra càng kinh ngạc, hồ sơ trong tay hắn tựa như Sổ Sinh Tử trong điện Diêm Vương.

Hắn lại lật giở tiếp.

Trong đại lao này còn từng giam giữ một số nhân sĩ giang hồ và một số hành quan ẩn mình trong chốn phố phường, thế nhưng những phòng giam của những người này lại không hề có băng chảy tuôn ra.

Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tìm ra được quy luật của luồng băng chảy.

Những người sau khi chết có thể sinh ra băng chảy chỉ có một điểm chung duy nhất, đó chính là: Quan!

...

...

Đại lao chôn sâu dưới lòng đất, tựa như một khu mộ địa khổng lồ, không biết đã có bao nhiêu người chết ở nơi tối tăm không ánh mặt trời này.

Nơi đây không phải giang hồ, mà là nơi chôn vùi cả giang hồ và triều đình.

Trần Tích đứng trước một phòng giam, trong tay là hồ sơ đang mở, trước mặt là song sắt u ám.

Hắn mất khoảng một canh giờ mới xem xong toàn bộ hồ sơ của các phòng giam chữ Giáp và chữ Ất. Những phòng còn lại thuộc chữ Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý thì không cần xem nữa.

Thậm chí Trần Tích còn dám mạnh dạn phán đoán, luồng băng chảy mà hắn có được ở Vãn Tinh Uyển đêm đó, quả thực đến từ thai nhi của Tĩnh phi. Huyết mạch hoàng thất sinh ra đã hơn người một bậc.

Giờ phút này, Trần Tích đứng trong đại lao ngột ngạt này, chỉ cảm thấy có chút hoang đường.

Môn phái tu hành của mình lại đứng ở phía đối lập với toàn bộ Ninh triều, muốn tu hành, nhất định phải có quan viên và huyết mạch hoàng thất tử vong!

Ninh triều từ Hoàng đế đến tiểu lại, nắm giữ toàn bộ quyền lực của vương triều này.

Mà hắn lại phải đối địch với bọn họ?

Vân Dương nói không sai, quả nhiên không thể để người khác biết môn phái tu hành của mình là gì…

Quả thực hết sức nguy hiểm.

Vân Dương ngồi trên một chiếc bàn bên cạnh, vắt chéo hai chân, cắn hạt dưa. Thấy Trần Tích dừng lại suy nghĩ trong hành lang, hắn liền hỏi:

“Tìm được manh mối rồi sao?”

Trần Tích từ những suy tư dài dằng dặc hoàn hồn lại: “Chưa có.”

Vân Dương nhíu mày: “Ta đích thân đi đón ngươi, đi đi về về lãng phí mất một canh giờ, bây giờ lại đợi ngươi thêm một canh giờ nữa, kết quả ngươi lại nói không có manh mối?”

Trần Tích đến đây là vì luồng băng chảy và hồ sơ, cả hai đều đã có được, nhưng không thể cứ thế mà đi.

Hắn suy tư một lát rồi hỏi: “Lưu Thập Ngư chết như thế nào, là các ngươi giết sao?”

Vân Dương lắc đầu: “Không, hắn không chịu nổi tra tấn, treo cổ tự sát.”

Trần Tích nhíu mày: “Thi thể của hắn còn ở trong đại lao không?”

“Còn, ngươi muốn xem sao?” Vân Dương tỏ ra hứng thú, ném hạt dưa trong lòng bàn tay lên bàn: “Ta dẫn ngươi đi.”

Vân Dương dẫn Trần Tích đi sâu vào trong đại lao, lại đi xuống mấy tầng cầu thang, xuyên qua mấy tầng nữa mới đến nơi sâu nhất, thậm chí Trần Tích đã nghe thấy tiếng dòng sông ngầm chảy róc rách.

“Phải, ở ngay bên trong, chỉ có một cỗ thi thể của Lưu Thập Ngư.” Vân Dương giơ bó đuốc đi vào.

Lưu Thập Ngư khoảng ba mươi tuổi, thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, gương mặt trắng bệch, đầu lưỡi thè ra, đại tiểu tiện không tự chủ.

Đây là những dấu hiệu điển hình của việc treo cổ mà chết, không có gì dị thường.

Trần Tích trông thấy thi thể, ngừng thở, trong lòng có cảm giác khó chịu.

Vân Dương trêu chọc: “Ta cứ tưởng ngươi thật sự không gì làm không được, sao ngay cả thi thể cũng không dám xem?”

Trần Tích trấn tĩnh lại: “Vân Dương đại nhân, có thể hờ hững xem xét thi thể của đồng loại cũng không phải là một chuyện đáng để khoe khoang... Lưu Thập Ngư không phải tự sát, mà là bị giết người diệt khẩu.”

Vân Dương lắc đầu: “Lần này ngươi sai rồi. Ta giết người nhiều nên về việc này ta có kinh nghiệm hơn. Tất cả dấu hiệu trên người hắn đều là của việc treo cổ mà chết, ta đã giúp rất nhiều người treo cổ, người treo cổ mặt sẽ trắng bệch, lưỡi thè ra và đại tiểu tiện không tự chủ, điểm này không sai được. Ngươi có thể sẽ nghĩ, có phải hắn bị người ta bóp cổ chết rồi mới treo lên không? Không phải, người bị bóp cổ chết mặt sẽ hiện lên màu đỏ tía, cái này ta cũng quen.”

“Về lý thuyết, lời của Vân Dương đại nhân là đúng.” Trần Tích gật đầu.

“Hửm?” Vân Dương không hiểu.

Trần Tích nói: “Nhưng những điều này đều có thể ngụy tạo.”

Nguyên nhân cái chết khi treo cổ là do động mạch cổ bị chặn, não thiếu dưỡng khí mà chết.

Vì động mạch cổ bị chặn đột ngột, tĩnh mạch tạm thời vẫn có thể hoạt động, cho nên người treo cổ mà chết mặt sẽ trắng bệch, còn người bị bóp cổ chết thì mặt sẽ hiện lên màu đỏ tía.

Kẻ giết Lưu Thập Ngư để diệt khẩu hẳn là biết nguyên lý này, cho nên đã ngụy tạo ra giả tượng treo cổ mà chết: Đầu lưỡi có thể bị kéo ra, châm cứu có thể làm đại tiểu tiện không tự chủ, bóp chặt động mạch cảnh một cách chính xác có thể dẫn đến sắc mặt trắng bệch.

Đối phương là một tay chuyên nghiệp trong việc ngụy tạo tự sát, nhưng lại bỏ sót một chi tiết duy nhất, đó là bàn chân.

Trần Tích giải thích: “Người treo cổ, mũi chân sẽ rũ xuống, gần như thẳng đứng với mặt đất. Hai canh giờ sau sẽ xuất hiện thi cương, dù cho có tháo người xuống thì vẫn sẽ duy trì như vậy. Nhưng ngươi xem Lưu Thập Ngư, hai chân hắn trước khi bị bóp cổ chết đã có giãy giụa đạp mạnh, hai chân cố định ở những hướng khác nhau.”

Vân Dương sau khi nghe xong, mặt lộ vẻ suy tư: “Là vậy sao... Đi, trở lại tầng chữ Giáp, áp giải một tên tử tù đến đây, thử một lần là biết!”

Đám người Trần Tích trở lại tầng trên.

Hắn trơ mắt nhìn hai mật thám lôi một tên tử tù đến.

Tên tử tù đó còn chưa bị treo lên đã tè ra quần.

Vân Dương ngồi bên cạnh bàn, vừa cắn hạt dưa vừa châm chọc: “Đây cũng là quan văn của Ninh triều ta đấy, bề ngoài thì thẳng thắn cương nghị, thực tế thì không chịu nổi một đòn.”

Trần Tích chần chừ nói: “Vân Dương đại nhân, hắn phạm tội gì?”

“Thông đồng với địch bán quốc, một mình vì mật thám Cảnh triều ngụy tạo hộ tịch và lộ dẫn,l.” Vân Dương quay đầu nói với đám mật thám: “Treo hắn lên nóc phòng, ta muốn quan sát một chút!”

Trần Tích muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn im lặng.

Giây sau, đám mật thám dùng dây thừng quấn quanh cổ tên tử tù, treo lên nóc phòng, rồi đá chiếc ghế dưới chân hắn đi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tên tử tù đã hoàn toàn không còn động tĩnh.

Mọi người cứ thế chờ đợi.

Thi thể treo lơ lửng trước mặt, nhưng Vân Dương lại như không có chuyện gì xảy ra, uống trà, cắn hạt dưa, phảng phất như thứ treo lên không phải là một con người, mà là một con lợn.

Trần Tích chỉ chuyên tâm lật xem hồ sơ để giết thời gian.

Sau hai canh giờ, đám mật thám hạ thi thể từ trên nóc phòng xuống.

Quả như lời Trần Tích nói, mũi chân thẳng băng.

Vân Dương vỗ tay tán thưởng: “Trước đây chỉ biết treo người lên, chứ chưa từng hạ người xuống, nên không chú ý đến chi tiết này!”

Trần Tích bình tĩnh nói: “Có người muốn giết người diệt khẩu, chứng tỏ sau lưng Lưu Thập Ngư còn có cá lớn hơn. Lưu gia không chỉ có một người thông đồng với địch, cả nhị phòng Lưu Minh Hiển và đại phòng Lưu Minh Đức đều có tình nghi.”

Vân Dương cau mày: “Lưu Cổn mấy ngày nữa sẽ trở lại Lạc Thành. Lúc này ta không có chứng cứ mà đi trêu chọc Lại Bộ Thượng thư, chẳng phải là tự tìm không thoải mái cho mình sao? Ngươi không phải là định lừa ta nhảy vào hố lửa đấy chứ?”

Trong gian phòng, Trần Tích cầm ngọn đèn dầu, ánh lửa nhảy múa không ngừng trong mắt hắn: “Sao có thể chứ, ta còn hy vọng Vân Dương đại nhân đề bạt ta mà. Chẳng qua lúc trước Vân Dương đại nhân cũng đã nói về sự nguy hại của mật thám Cảnh triều đối với binh sĩ tiền tuyến, lúc này vì sao lại bo bo giữ mình?”

Vân Dương cảm khái: “Cũng nên ngã một lần cho khôn ra, trước đây chỉ biết giết người, lúc này mới vừa nhận được chức vụ trong mười hai con giáp được nửa năm, nếu làm mất thì đáng tiếc lắm... Quan trường không dễ dàng gì.”

Trần Tích nhìn về phía đối phương, thành khẩn hỏi: “Vân Dương đại nhân, ngươi và Kiểu Thỏ đại nhân am hiểu là giết người, Nội tướng đại nhân thông minh tuyệt đỉnh, tại sao lại phái các ngươi đến làm những việc mà mình không am hiểu?”

Vân Dương nghi hoặc: “Đúng vậy... Chẳng lẽ Nội tướng vốn chỉ hy vọng vào sát tính của chúng ta, để giết chết Lưu gia? Nội tướng phái chúng ta đến là để giết người, vậy ta nên làm sao...”

Vân Dương vô thức cầm lấy ấm trà định rót cho Trần Tích một ly, nhưng nghĩ lại, không đúng, trước đây mình cũng chỉ từng rót trà cho Nội tướng!

Hắn đặt ấm trà trở lại bàn: “Nhưng bây giờ cho dù biết có người đã giết Lưu Thập Ngư để diệt khẩu, cũng rất khó bắt được điểm yếu của Lưu gia. Ta nên tiếp tục điều tra như thế nào?”

Trần Tích lắc đầu: “Manh mối hiện tại quá ít, ta cũng không có đề nghị gì tốt. Chẳng qua là Vân Dương đại nhân, ngươi không cảm thấy Lưu lão thái gia chết quá kỳ lạ sao? Lão ta vừa chết, các ngươi liền lập tức rơi vào thế bị động. Sư phụ ta được mời đến chẩn bệnh, nhưng xe ngựa của hắn lại hỏng giữa đường, căn bản không gặp được Lưu lão thái gia.”

Trong đầu Vân Dương lóe lên một tia sét: “Lưu lão thái gia rất có thể không có chết.”