Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Lưu lão thái gia rốt cuộc có chết hay không?
Không ai biết rõ.
Bây giờ, ngoài người của Lưu gia ra, căn bản không có ai thấy được thi thể của Lưu lão thái gia.
Trong đại lao, không khí yên tĩnh có chút ngột ngạt. Vân Dương phất tay, tất cả mật thám trong phòng đều im lặng lui ra ngoài.
Vân Dương bỗng nhiên đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng: “Lưu lão thái gia không chết, nhất định là chúng ta đã tra được chỗ mấu chốt, Lưu gia hoảng rồi, chỉ có thể dùng thủ đoạn này để ép chúng ta dừng tay.”
Trần Tích ra vẻ kinh ngạc: “Lưu lão thái gia không chết? Không thể nào, Lưu gia lại có thể lừa gạt trong chuyện đại sự như vậy sao? Ta thấy sắc mặt của Lưu Minh Hiển vô cùng bi thống.”
Vân Dương mỉm cười nói: “Đám quan chức trên dưới triều chính này vì tranh quyền đoạt lợi mà ngay cả những chuyện kỳ quái hơn cũng đã từng làm. Một lão già hơn chín mươi tuổi giả chết để bảo toàn gia tộc thì có gì lạ, còn Lưu Minh Hiển, đám quan văn đó quen thói giả bộ rồi.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Tích: “Ngươi cảm thấy, ta nên làm thế nào?”
Trần Tích đảo tròng mắt, một lát sau đáp: “Mở quan tài, nghiệm thi.”
Vân Dương giật nảy mình: “Lưu lão thái gia là phụ thân của đương kim Thái hậu, ta tra Lưu gia thì không có vấn đề gì, nhưng mở quan tài của lão ta thì có thể là muốn chết! Ta bây giờ mới phát hiện, lá gan của tiểu tử ngươi còn lớn hơn cả ta. Vạn nhất lão ta thật sự đã chết thì sao?”
Trần Tích hai tay ôm lấy ngọn đèn bát quái, ngẩng đầu cùng Vân Dương nhìn nhau: “Vân Dương đại nhân, cho dù Lưu lão thái gia thật sự đã chết, ngươi không mở quan tài ra xem một chút, chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?”
Vân Dương đi đi lại lại trong phòng, nhanh chóng suy tính tất cả các khả năng sau khi mở quan tài nghiệm thi.
Cuối cùng, hắn dừng bước, từng chữ một chắc chắn nói: “Mở quan tài, nghiệm thi!”
Lúc này từ sâu trong đại lao, một trận gió âm thổi đến, thổi ngọn đèn bát quái trong tay Trần Tích chập chờn.
Vừa rồi Trần Tích chỉ lấy luồng băng chảy từ các phòng giam chữ Giáp và chữ Ất, không dám nhìn thêm các phòng giam chữ khác.
Nhưng lúc này, cơn gió âm bao phủ, vậy mà lại có những luồng băng chảy từ các phòng giam sâu hơn như chữ Bính, Đinh, Mậu, Kỷ đang rục rịch, chủ động xông tới!
Luồng băng chảy trong cơ thể Trần Tích lại có xu thế mơ hồ không thể áp chế nổi!
Nơi này không nên ở lại lâu.
Trần Tích đứng dậy đi ra ngoài: “Vân Dương đại nhân, ra ngoài lâu như vậy, sư phụ ta chắc hẳn sẽ lo lắng, phiền ngươi tiễn ta về nhà trước đã.”
Vân Dương âm trầm cười: “Chủ ý là ngươi đưa ra, bây giờ ngươi lại muốn đi? Cùng đi chứ. Chuyện này không nên mang theo khám nghiệm viên tử thi nào khác. Vừa hay ngươi có chút thiên phú về phương diện nghiệm thi, nếu Lưu lão thái gia ở trong quan tài, ngươi cũng có thể tra một chút nguyên nhân cái chết của lão ta. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ai cũng đừng hòng chạy.”
Trần Tích chần chừ: “Vân Dương đại nhân, công lao là của ngươi và Kiểu Thỏ đại nhân, ta chỉ là bày mưu tính kế mà thôi.”
“Nếu không mang theo ngươi, nhỡ ngươi bày mưu tính kế hãm hại chúng ta thì sao?” Vân Dương cười lạnh: “Đi mau lên, đón Kiểu Thỏ, chúng ta phải đến gần lăng mộ của Lưu gia trước khi trời tối.”
Vân Dương, Kiểu Thỏ không giỏi bắt mật thám, nhưng lại giỏi tự vệ, đổ tội và tranh công.
Vân Dương lại một lần nữa bịt mắt cho Trần Tích, rồi kinh ngạc nói: “Sao ngươi cứ cầm mãi ngọn đèn bát quái này làm gì?”
Nói xong, hắn giật lấy, đặt lại chỗ cũ.
Trần Tích mặc cho Vân Dương kéo áo mình, loạng choạng ra khỏi đại lao.
Trong cỗ xe ngựa lắc lư, hắn ngồi ngay ngắn, cắn chặt răng. Không có ngọn đèn bát quái, luồng băng chảy lại không chút kiêng dè.
Rèm vải màu xám trên cửa sổ xe thỉnh thoảng bị gió thổi lên, ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu vào mặt hắn, nhưng không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Không biết qua bao lâu, có người vén rèm xe ngựa lên, một luồng hương khí lạnh lùng đập vào mặt.
Kiểu Thỏ chui vào trong xe: “A, Vân Dương, sao ngươi lại mang theo tên tiểu tử này?”
Vân Dương ở phía trước đánh xe: “Là tên tiểu tử này đưa ra chủ ý, tự nhiên phải mang theo hắn.”
Kiểu Thỏ giật tấm vải che mắt của Trần Tích xuống, lấy bông vải trong tai hắn ra, tò mò hỏi: “Vân Dương, nghe nói ngươi đã sung quân hết đám ngục tốt ở đại lao Lạc Thành đi Lĩnh Ngũ rồi? Tù Thử sẽ không tức giận vì ngươi tự tiện làm chủ chứ? Dù sao đại lao cũng là địa bàn của nàng ta.”
Vân Dương lộ vẻ mỉa mai: “Nàng ta vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để đối mặt với cơn thịnh nộ của Nội tướng đại nhân đi. Đại lao bị người ta thẩm thấu thành cái sàng, tình báo tùy tiện để lộ ra ngoài, chuyện này ta nhất định sẽ tấu một bản.”
Kiểu Thỏ như có điều suy nghĩ: “Nhưng sung quân đi Lĩnh Ngũ khổ lắm, phải đi đường rất xa, nghe nói bên đó bệnh sốt rét hoành hành, mắc phải rồi sẽ thống khổ rất nhiều ngày mới chết.”
Vân Dương ngẩn người: “A... vậy làm sao bây giờ?”
“Giết chết ở Lạc Thành là được rồi, chạy xa như vậy làm gì.” Kiểu Thỏ chân thành nói.
“Có lý.”
Dứt lời, Kiểu Thỏ nhìn về phía Trần Tích, lại một lần nữa chân thành nói: “Ngươi hẳn là sẽ không hại chúng ta chứ? Hại chúng ta là sẽ chết đấy.”
Trần Tích cười nói: “Kiểu Thỏ đại nhân, hãm hại ngươi và Vân Dương đại nhân, ta còn kiếm tiền của ai được nữa?”
“Biết là tốt rồi!” Kiểu Thỏ cười hì hì nói xong, nàng nâng cổ tay của mình đến trước mũi Trần Tích: “Ngươi ngửi xem, ta vừa mới mua hương liệu ở Nữ Nhi Các, có thơm không? Đắt lắm đấy.”
Vân Dương nhíu mày: “Cho hắn ngửi cái gì?”
Kiểu Thỏ liếc hắn một cái: “Lái xe của ngươi cho tốt đi, lo chuyện bao đồng.”
Vân Dương bực mình im miệng.
Trên đường đi, Trần Tích thấy khắp nơi trên đất vương vãi giấy tiền trắng. Đó là người của Lưu gia đang làm lễ liệm, trên đường đưa tang rải ra.
Vân Dương khinh thường nói: “Lúc sống thì cơm ngon áo đẹp, sau khi chết còn muốn vung nhiều tiền giấy như vậy, nghĩ rằng sang thế giới bên kia vẫn có thể tiếp tục vinh hoa phú quý, nhưng không thấy học đồ nhà nghèo ngay cả giấy cũng mua không nổi.”
Kiểu Thỏ cười đùa: “Nhìn ngươi ghét ác như thù thế kia, nên bảo Nội tướng đại nhân điều ngươi đến Chủ Hình Ti mới phải, bọn hắn ngày nào cũng tra tham quan đấy.”
“Ta mới không đi, Chủ Hình Ti toàn một đám lão cổ hủ, nhàm chán chết đi được.”
...
...
Vào đêm, Vân Dương đổi chỗ với người lái xe, hắn vào trong xe trông chừng Trần Tích.
“Đúng rồi.” Vân Dương nhìn thẳng vào mắt Trần Tích: “Lúc đám con cháu Lưu gia bị thẩm vấn từng nói, Lưu Thập Ngư từng có quan hệ rất tốt với một vị đại nhân vật nào đó trong Tĩnh Vương phủ. Ta hoài nghi Tĩnh Vương phủ cũng có liên lụy, thậm chí có mật thám của Cảnh triều hoạt động trong vương phủ... Ngươi có phát hiện ra manh mối gì trong vương phủ không?”
Trong lòng Trần Tích căng thẳng: “Vân Dương đại nhân chắc chắn trong vương phủ có mật thám sao?”
Không khí trong xe ngựa bỗng nhiên ngưng đọng, dường như có một bàn tay vô hình đang kéo căng giữa đôi bên.
Vân Dương như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngươi cảm thấy Diêu thái y có khả năng là mật thám của Cảnh triều không? Hắn ta ở Thái Y Viện kinh thành đức cao vọng trọng, có rất nhiều quan to hiển quý muốn mời hắn ta đến nhà khám bệnh, ngay cả Vạn Tuế Gia cũng muốn triệu hắn ta vào cung thường trú. Nhưng hắn ta lại hết lần này đến lần khác không chịu, rồi ba năm trước lại chạy đến Lạc Thành này làm thái y cho Tĩnh Vương phủ... Ngươi có thấy kỳ quặc không?”
“Kỳ quặc.” Trần Tích tò mò hỏi: “Mấy năm nay sư phụ ta có thay đổi gì không?”
“Diêu thái y ở kinh thành nổi tiếng là cay nghiệt, nhưng Nội tướng đại nhân từng nói hắn trước đây không như vậy. Lúc đó Diêu thái y rất thích làm việc thiện, thậm chí còn sẵn sàng chẩn bệnh miễn phí cho người ta.”
Trần Tích suy tư một lát: “Ta cảm thấy sư phụ ta không giống mật thám lắm. Lúc trước trong vương phủ có người tìm hắn khám bệnh, hắn cũng không chịu đi. Nếu là mật thám, sao có thể từ bỏ cơ hội tiếp xúc với đại nhân vật trong vương phủ?”
“Có lý.” Vân Dương lại đi đi lại lại: “Vậy hai vị sư huynh của ngươi thì sao? Ta đã điều tra họ, Lưu Khúc Tinh là một nhánh phụ của Lưu gia, hắn có khả năng không?”
Trần Tích thở sâu, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Vân Dương đại nhân, ngươi không phải là đang vòng vo nghi ngờ ta đấy chứ?”
Vân Dương cười nói: “Sao có thể là ngươi được? Ta đối với ngươi có sự tin tưởng tuyệt đối, chẳng qua là dặn ngươi cẩn thận những người bên cạnh thôi.”
Kiểu Thỏ bỗng nhiên nói: “Dừng xe ngựa ở trong khu rừng bên cạnh, sắp đến lăng mộ của Lưu gia rồi, chúng ta vượt qua ngọn núi này, đi bộ qua.”
Ba người xuống xe, men theo con đường núi cạnh quan đạo, một mạch leo lên đỉnh núi Trạng Nguyên.
Vân Dương và Kiểu Thỏ tốc độ rất nhanh, Trần Tích vốn tưởng mình sẽ mệt đến thở hổn hển, lại không ngờ lúc leo đến đỉnh núi thậm chí ngay cả mồ hôi cũng không ra mấy.
Hắn thở hổn hển nằm trên núi, vô cùng mệt mỏi nói: “Ở đây có thể trông thấy lăng mộ của Lưu gia không?”
Vân Dương chỉ về phía trước nhất: “Chính là nơi đó, chỗ cao nhất của Bắc Mang.”
Trần Tích chống người dậy nhìn ra xa, chỉ thấy chỗ cao nhất của núi Bắc Mang có những khối bia đá và những lăng mộ được xây bằng đá, kéo dài mấy chục mẫu đất.
Lăng mộ của Lưu gia vô cùng khí phái.
Trước mỗi một tòa lăng mộ đều đặt tượng người đá, dê đá, hổ đá, cột đá vọng, có lăng mộ cao tới hơn mười thước!
Phải biết, Ninh triều đẳng cấp sâm nghiêm, dân chúng không được ngồi kiệu, thứ dân không được đi giày, không phải quan viên không được đội nón rộng vành, từng điều từng khoản pháp lệnh rõ ràng đều rao giảng về lễ chế và đẳng cấp.
Như mấy tòa lăng mộ cao tới hơn mười thước của Lưu gia này, người khi còn sống nếu không phải là tam phẩm trở lên thì không thể có được.
Vân Dương nhìn khu lăng mộ đó, cảm khái nói: “Quan văn thế gia của Ninh triều ta qua ngàn năm, mấy đời nối tiếp nhau làm công khanh, cưỡi trên đầu bá tánh uống máu, tích cóp được lượng lớn gia sản, mới có thể có được sự phong quang như vậy.”
Trần Tích vô ý thức cảm thấy có gì đó không ổn.
Quốc vận của Ninh triều lại kéo dài hơn ngàn năm?
Đây vốn là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, dựa theo quy luật lịch sử mà xem, căn bản không thể xảy ra được.
Trừ phi có ngoại lực.
Lúc này, Kiểu Thỏ nói: “Cái chết của Lưu gia lão thái gia quả nhiên có vấn đề. Ngươi xem bên trong khu lăng mộ, vậy mà lại đóng quân hơn trăm tên tư binh, thậm chí có thể có cả hành quan trấn thủ. Lần trước phái mật thám đến Lạc Thành dò xét, cũng đã từng dò xét qua nơi này. Lúc đó, lăng mộ của Lưu gia chỉ có hơn mười người canh giữ.”
“Vậy thì không thể xông vào.” Vân Dương nhíu mày nhìn về phía Kiểu Thỏ: “Ngươi ra tay? Ta không tiện đi mở quan tài.”
Kiểu Thỏ lườm Trần Tích một cái: “Bảo hắn che mắt quay lưng lại, ngươi canh chừng cho ta.”
Trần Tích chủ động quay lưng đi.
Hắn hiểu được, môn phái tu hành của hành quan là không thể để người khác biết.
Chỉ thấy sau khi Trần Tích bị bịt mắt, Kiểu Thỏ khoanh chân ngồi trên đỉnh núi, rút thanh đoản đao bên hông rạch một đường trên mi tâm của mình.
Vân Dương cắn vỡ ngón tay, dùng máu của mình điểm mắt cho hơn mười người rối da, rồi canh giữ chặt chẽ bên cạnh Kiểu Thỏ.
Giây sau, từ mi tâm của Kiểu Thỏ bất ngờ có một bóng mờ chui ra, tựa như một con cua đang lột xác, từ trong cơ thể nàng đi ra.
Bóng mờ đó đứng vững, dáng vẻ không khác gì Kiểu Thỏ, nhưng lại mình khoác một bộ giáp nhẹ màu đen, trong tay cầm một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao còn cao hơn cả người!
Bản tôn của Kiểu Thỏ không nhúc nhích, còn Âm Thần kia thì nhìn về phía Vân Dương mở miệng nói: “Ta đi đây.”
Dứt lời, chỉ thấy Âm Thần đó đi đến vách núi rồi nhảy xuống, rơi nhẹ như không trên ngọn cây dưới chân núi. Mỗi một lần nhảy vọt liền có thể dễ dàng vượt qua hơn mười cây đại thụ, một đường thẳng tiến đến lăng mộ của Lưu gia!
Dần dần, sắc trời hoàn toàn tối lại, Âm Thần kia cũng hòa làm một thể với bóng đêm.
Khi Âm Thần của Kiểu Thỏ đến trước lăng mộ của Lưu lão thái gia, thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, nó liền xuyên thẳng vào trong lăng mộ được xây bằng đá!
Bức tường đá đó phảng phất như không tồn tại!
Rất lâu sau, Âm Thần nhanh chóng lùi về, chui vào mi tâm của Kiểu Thỏ rồi biến mất.
Nàng bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Trong quan tài thật sự không có ai!”.