Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Trong sân nhỏ, con quạ đen phe phẩy cánh, đánh giá Ô Vân từ hai phía.
Ô Vân ăn uống no đủ, muốn nhào tới nó, nhưng mỗi lần đều bị né tránh một cách tùy tiện. Tiếng kêu của con quạ đen tràn đầy vẻ ranh mãnh.
Chẳng biết tại sao, Trần Tích đột nhiên cảm giác được quạ và mèo, thiếu niên và lão nhân, trong viện này lại trông đặc biệt hài hòa và an bình.
Mà đêm nay đã là một trong số ít những đêm bình tĩnh của hắn sau khi đến thế giới này.
Không có ai mưu hại, không có ai chém giết.
Tấm màn che bí ẩn của thế giới cuối cùng cũng đang từ từ được vén lên trước mắt.
“Sư phụ.” Trần Tích hỏi vấn đề nghi hoặc nhất:
“Tất cả hành quan đều cần phải giống như chúng ta, đi giết...”
Diêu lão đầu nghi hoặc: “Giết cái gì, giết bệnh nhân sao?”
“Hửm?” Trần Tích càng thêm bối rối: “Sư phụ, ngươi tu hành như thế nào?”
Diêu lão đầu nhẹ nhàng nói: “Chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân, bệnh khí của hắn liền có thể để ta sử dụng.”
Trần Tích kinh ngạc.
Cùng một môn phái tu hành mà ngay cả phương thức tu hành cũng không giống nhau?
Nhưng vừa nghĩ đến đây, con quạ đen lại đứng trên cây hạnh, cánh chim chỉ vào Trần Tích, cất tiếng cười khằng khặc, cười đến mức suýt nữa thì rơi khỏi cành cây.
Trần Tích: “Sư phụ, lừa người thì không có ý nghĩa đâu!”
Diêu lão đầu cười lạnh: “Kinh nghiệm sống cuối cùng vẫn chưa nhiều, đầu óc thì có, nhưng không nhiều. Nhớ kỹ, giang hồ và thế sự này còn gian khổ hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Ngoài bản thân ngươi và con Ô Vân kia ra, không ai có thể tin được.”
“Ngươi cũng không thể tin sao?”
“Đúng, ta cũng không thể tin.” Diêu lão đầu đem vụn điểm tâm mà Ô Vân ăn thừa đổ vào miệng mình, tuyệt không lãng phí: “Môn phái tu hành này của chúng ta là thứ không thể để người đời biết nhất. Một khi bị người khác biết, Mật Điệp Ti muốn giết ngươi, Chủ Hình Ti muốn giết ngươi, Tĩnh Vương muốn giết ngươi, hoàng thượng muốn giết ngươi, tất cả quan viên trong thiên hạ đều muốn giết ngươi. Môn phái này, không có đầu óc thì không tu thành được.”
“Sư phụ, còn có hành quan nào khác đang tu hành môn phái của chúng ta không?” Trần Tích tò mò hỏi.
Diêu lão đầu nhớ lại: “Đã giết mấy kẻ, nhưng ta cũng không biết có giết sạch hay không.”
Trần Tích: “...”
Hắn nhai xong chiếc bánh bột ngô, có chút nghẹn, lại vào phòng bếp rót một chén nước uống rồi mới tiếp tục hỏi: “Sư phụ, môn phái tu hành của chúng ta tên là gì?”
Diêu lão đầu vuốt vuốt bộ râu: “Ta đã trả lời đủ nhiều rồi, không muốn trả lời nữa...”
Lời còn chưa dứt, Ô Vân đã chui vào lòng lão, cọ lung tung một hồi.
Diêu lão đầu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có người gọi là Sơn Quân.”
Trần Tích như có điều suy nghĩ: “Sơn Quân?”
“Cũng có người gọi nó là Thôn Long.”
Trần Tích nhất thời nghiêm nghị.
Hàm ý của Sơn Quân còn mờ mịt, nhưng Thôn Long dường như lại càng nêu bật được ý chính hơn!
Hắn tò mò hỏi: “Sư phụ, nếu như ngươi giết chết ta thì có thể tăng tiến tu vi không?”
“Không thể.” Diêu lão đầu liếc hắn một cái:
“Nhưng nếu ngươi giết chết ta, có thể làm cho tốc độ tu hành của mình nhanh hơn một chút. Hay là ngươi thử xem?”
Trần Tích: “Sư phụ, ngươi không cần khách khí như vậy đâu.”
Diêu lão đầu tiếp tục giải thích: “Nếu trên đời này chỉ có một mình ngươi tu hành Sơn Quân, vậy thì tốc độ tu hành của ngươi là mười thành. Nếu có hai người tu hành, vậy thì tốc độ tu hành của ngươi là năm thành. Thế nào, nói như vậy có khiến ngươi động tâm một chút không?”
Trần Tích nhíu mày, thẳng thắn nói: “Ta nghĩ, rất nhiều người sẽ động tâm.”
“Cho nên, tất cả hành quan trong thiên hạ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không thu đồ đệ.”
“Thế nào là vạn bất đắc dĩ?”
“Hoặc là bản thân trọng thương sắp chết, hoặc là sắp già yếu, hoặc là tự biết không còn hy vọng tìm kiếm Đại Đạo nữa.” Diêu lão đầu cảm khái: “Ta đã từng thấy sư phụ dốc lòng dạy dỗ, đồ đệ liền muốn giết chết sư phụ. Ta đã từng thấy phụ thân truyền thụ cho nhi tử, nhi tử liền muốn hại chết phụ thân.”
Trần Tích phát giác được sự tiêu điều trong giọng nói của lão nhân: “Sư phụ, ngoài Xà Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh ra, ta còn có sư huynh đệ nào khác không?”
Diêu lão đầu cười khẩy: “Có, chết rồi. Ta giết.”
Trần Tích chần chừ một lát: “Ngươi có nhi tử không?”
Diêu lão đầu im lặng rất lâu: “Vừa rồi đã trả lời rồi. Cứ chờ ngươi sống lâu thêm một chút thì sẽ hiểu ra một đạo lý, đừng tùy tiện có ràng buộc với người khác. Những thứ đó đã định trước đều sẽ phải cáo biệt, sẽ phải thất vọng.”
Giờ phút này, Trần Tích rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diêu lão đầu lại bất cận nhân tình. Đằng sau sự nhạt nhẽo đó không phải là một hai câu có thể nói rõ được câu chuyện.
Diêu lão đầu hẳn đã chân tâm dạy dỗ nhi tử, nếu không hoàn toàn có thể đợi đến lúc sắp chết mới truyền thụ môn phái tu hành. Nhưng nhi tử của Diêu lão đầu dường như đã nổi lên lòng xấu xa.
Khó trách hành quan trên thế gian này càng ngày càng ít, đơn giản vì tất cả những người nắm giữ môn phái tu hành đều tuyệt đối không dễ dàng truyền ra ngoài, lại còn đấu đá lẫn nhau.
Không phải tất cả nhi tử trên thiên hạ đều muốn hại cha mình, nhưng cũng không thiếu những đứa nhi tử muốn hại cha.
Trần Tích nghi hoặc: “Vậy vì sao ngươi vẫn chọn thu đồ đệ, mà lại một lần thu cả ba người?”
Diêu lão đầu nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn con quạ đen vẫn đang trêu đùa Ô Vân: “Ta đối với ngươi không có tình nghĩa sư đồ gì, chẳng qua là không muốn môn phái tu hành này bị đoạn tuyệt trong tay ta. Cho nên cũng không cần phải ôm quá nhiều hy vọng vào ta. Ngươi nộp học bạc, ta dạy chữ, chỉ vậy mà thôi.”
Trần Tích cảm thấy lý do mà Diêu lão đầu nói không hoàn toàn đầy đủ, nhưng cũng không tiếp tục xoắn xuýt, chỉ thành khẩn nói: “Mặc dù ta nói ngươi có thể sẽ không tin, nhưng ta nhất định sẽ không hại ngươi...”
“Đừng nói sớm như vậy.” Diêu lão đầu cười nhạo: “Những gì nên nói cho ngươi, đều đã nói cho ngươi biết. Nói cho ngươi những điều này là sợ ngươi chết mà không minh bạch, những điều còn lại không thể nói, sau này tâm trạng tốt nói không chừng sẽ nói cho ngươi biết một chút.”
Trần Tích: “Lúc nào thì ngươi tâm trạng tốt?”
“Ngươi đem củ nhân sâm của ta trả lại, tâm trạng của ta sẽ khá hơn một chút.”
Trần Tích xen vào: “Ngày mai ta thức dậy sẽ đến chỗ thương nhân bán dược...”
Diêu lão đầu lưng đã còng, đứng ở cửa chính đường dừng bước lại, con quạ đen phạch một tiếng đáp xuống vai lão: “Không cần nghĩ quá nhiều. Nếu đã giúp Mật Điệp Ti làm việc, chính là đã một chân bước vào giang hồ này rồi. Sau này sống chết có số, đừng hối hận là được.”
Trần Tích hỏi: “Sư phụ, giang hồ là gì?”
Diêu lão đầu bình thản nói: “Giang hồ sao, là một nơi ngày qua ngày, không có gì mới mẻ.”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì nhân tính cũng là như thế, ngày qua ngày, không có gì mới mẻ.”
Trần Tích đột nhiên hỏi: “Sư phụ, vị Nội tướng đứng đầu Mật Điệp Ti là người như thế nào?”
“Là người ác độc nhất thiên hạ, nếu không sao mọi người lại gọi hắn là Độc Tướng?” Diêu lão đầu đẩy cửa vào nhà: “Cuộc sống sau này, ngươi sẽ hoài niệm những ngày tháng tốt đẹp hiện tại khi còn chưa biết đến hắn.”
Trần Tích nhìn lão nhân và con quạ đen trên vai lão, bỗng nhiên tựa như trông thấy chính mình và Ô Vân trên con phố dài của Lạc Thành đêm hôm đó.
Lại nghe trong phòng, Diêu lão đầu đột nhiên hừ lên một khúc ca có giai điệu kỳ quái: “Tuân theo luật pháp hướng đến u sầu, hung bạo đêm đêm hoan ca, hại người lợi ta cưỡi lừa ngựa, chính trực công bằng chịu đói. Sửa cầu bổ đường mắt mù, giết người phóng hỏa lại nhiều, ta đến Tây Thiên hỏi Phật ta, Phật nói ta cũng không có cách...”
Trần Tích trở về phòng, gối tay nằm thẳng trên giường, trong đầu quanh quẩn khúc ca mà sư phụ vừa mới hừ.
Ô Vân thì nằm trên lồng ngực của hắn.
“Ô Vân, ngươi đừng nằm trên ngực ta, như vậy ta ngủ không được.”
Ô Vân ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Nếu không có ta, sư phụ ngươi có thể nói cho ngươi nhiều như vậy sao? Ta đã lập công lớn như vậy, ngủ trên đầu ngươi cũng rất hợp lý, được không?”
Trần Tích im lặng một lát: “Có lý!”
...
...
Sáng sớm, gà chưa gáy, Ô Vân đã không thấy bóng dáng.
Trần Tích gánh đòn gánh đổ đầy vại nước, rồi lại quét sạch sân.
Hắn thấy con quạ đen đang đứng trên cành cây hạnh dò xét mình, liền cười chào một tiếng.
Con quạ chỉ liếc xéo hắn một cái, rồi tiếp tục đứng lặng trên đầu cành cây ngủ gật.
Đợi đến khi mọi thứ đã xong xuôi, Trần Tích đeo thông bảo của Phật Môn vào cổ tay, đếm hết tất cả các thỏi bạc rồi ra cửa.
Thương nhân bán dược ở phường thị phía đông.
Thương nhân từ nam chí bắc đều dừng chân ở nơi đây, sĩ tử đi thi dừng lại ở đây, quan viên đi nhậm chức cũng giao du ở đây, xứng đáng là đầu mối giao thông của thiên hạ.
Thế nhưng, bọn họ cũng chỉ là khách qua đường của Lạc Thành, sau những ồn ào rồi sẽ rời đi.
Từ y quán Thái Bình xuất phát, Trần Tích đi khoảng một canh giờ mới miễn cưỡng nghe thấy tiếng ồn ào của phường thị phía đông. Lầu xanh đã đóng cửa, nhưng ngư dân lại vừa mới từ trên sông trở về, họ xách từng lồng từng lồng cá lên bờ.
Đám người kéo thuyền thì vác dây thừng đi về phía bến vận chuyển trên sông.
Trần Tích ngẩng đầu, tầm mắt dò tìm từng tấm biển hiệu, cuối cùng dừng lại ở Bách Lộc Các.
Đây là nơi thương nhân bán dược lớn nhất Lạc Thành, sáu thành thảo dược trong nội thành đều dựa vào nó để bán buôn, vận chuyển từ các thị trường thảo dược nam bắc.
Nơi đây cũng là nơi mà y quán Thái Bình thường ngày mua sắm dược liệu, ba sư huynh đệ đều đã từng đến.
Trần Tích bước qua ngưỡng cửa, một vị chưởng quỹ phúc hậu tươi cười chào đón: “Nha, Tiểu Trần đại phu sao hôm nay lại đến vậy? Tiểu nhị nhà ta không phải hôm qua mới đến y quán Thái Bình giao hàng sao?”
Trần Tích cười đáp: “Sư phụ phái ta đến tìm mấy củ sâm già, trong vương phủ cần dùng, không biết Bách Lộc Các lúc này còn hàng không?”
Chưởng quỹ khổ sở nói: “Để cho Tiểu Trần đại phu biết, sâm già có tuổi này giá cả không rẻ, lúc mua sắm đều là dựa theo số lượng đã đặt trước mà mua. Sư phụ ngươi dặn mỗi tháng một củ, chúng ta cũng không có dư để cho y quán Thái Bình.”
Trần Tích quay người định đi: “Vậy ta đi nơi khác hỏi xem sao.”
Chỉ thấy chưởng quỹ lại vội vàng đuổi theo kéo hắn lại, tươi cười nói: “Tiểu Trần đại phu nóng vội quá, sao không nghe ta nói hết lời. Vừa hay, mấy củ nhân sâm mà tiệm thuốc Phương Bình đặt hôm qua còn chưa giao đi. Chúng ta và Diêu thái y là cố nhân, nếu là vương phủ cần thì có thể ưu tiên cho các ngươi trước.”
Trần Tích không tỏ ý kiến: “Vậy thì mang ra xem một chút đi.”
“Mời qua bên này, dược liệu quý giá đều đặt ở sân sau.”
Chưởng quỹ dẫn Trần Tích đi về phía sân sau của Bách Lộc Các, đẩy một cánh cửa kho bằng gỗ ra: “Mời.”
Trần Tích vừa bước vào đã thấy xung quanh là hơn mười cái rương dược liệu, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa.
Kỳ lạ, xem có củ nhân sâm thôi mà, đóng cửa làm gì?!
Không đúng!
Trần Tích thấp người lăn một vòng về phía trước, lúc đứng lên đã thấy chưởng quỹ vung dao găm đâm tới, sắc mặt hung ác dị thường.
Thế nhưng Trần Tích lại ra tay sau mà đến trước, một cước đá vào cái bụng phệ của chưởng quỹ.
Chưởng quỹ không ngờ Trần Tích lại nhanh hơn mình, không chỉ né được đòn chí mạng mà còn có thể phản kích trong nháy mắt.
Chịu một cước này xong, hắn ngã ngửa ra sau, quát khẽ: “Cứu ta!”
Trần Tích còn định thừa cơ đuổi theo giết chết chưởng quỹ, lại không phòng bị sau lưng lại một lần nữa có tiếng gió thổi tới. Có người từ sau rương dược liệu lách mình ra, dùng dao găm kề vào cổ hắn từ phía sau.
Lần này, tốc độ của đối phương nhanh chóng, Trần Tích cũng chỉ từng thấy qua trên người Lâm Triều Thanh, Vân Dương và Kiểu Thỏ, căn bản không kịp phản ứng.
Hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo của dao găm, lông tơ trên cổ trong nháy mắt dựng đứng lên, nhưng chỉ có thể trấn định hỏi lại: “Làm cái gì vậy?”
Người sau lưng hắn bình tĩnh nói: “Ngươi chối bỏ dòng họ của mình, thân phận của mình, bán đứng Chu Thành Nghĩa, chẳng lẽ không đáng chết?”
Trần Tích ngậm miệng không trả lời được...
Thật sự là sợ cái gì, đến cái đó.