Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Khi đến thế giới này, Trần Tích hoàn toàn không biết gì về quá khứ của chính mình, chỉ có thể dựa vào những thông tin do người khác tiết lộ để từng chút một chắp vá lại.
Bây giờ, quá khứ của hắn đang ngày càng hoàn chỉnh... và cũng ngày càng kinh dị.
Mật thám của Cảnh triều?
Hắn thật sự là mật thám của Cảnh triều?
Đối với Trần Tích mà nói, đây là kết quả tồi tệ nhất. Phảng phất như đang đi trên vách đá treo leo, bên cạnh là vực sâu vạn trượng. Bất kể ngã về bên trái hay bên phải, đều là vạn kiếp bất phục.
Làm sao bây giờ?
Người đang kề dao sau lưng Trần Tích bình tĩnh nói: “Đừng có hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ chết.”
Giọng nói khô khốc nặng nề, nhưng lại có sự tự tin tuyệt đối.
Đối phương nhất định là một hành quan đã tu hành lâu năm, là đại nhân vật của Quân Tình Ti Cảnh triều!
Thân hình Trần Tích không động, lại nghe chưởng quỹ nói: “Ti Tào đại nhân, ta đã xác nhận qua, đêm Chu đại nhân xảy ra chuyện, tên tiểu tử này có truyền tin với hắn. Bây giờ cả nhà Chu đại nhân trên dưới đều mất tích, chỉ có tên tiểu tử này còn sống, hẳn là đã bán đứng chúng ta.”
Ti Tào của Quân Tình Ti áp sát lưỡi đao lạnh buốt vào cổ Trần Tích, ngưng giọng hỏi: “Có lời gì muốn nói không?”
Trần Tích suy nghĩ nhanh như chớp, cuối cùng trấn định nói: “Đêm đó ta đến phủ của Chu Thành Nghĩa, hắn đã bị con ngựa gầy ở Thúy Trúc uyển hẻm Bạch Y bán đứng, Vân Dương và Kiểu Thỏ lúc này mới tìm đến cửa... Sao lại nói là vì ta phản bội mà hắn chết?”
Chưởng quỹ ngưng giọng: “Vậy ngươi làm sao mà sống sót được? Kiểu Thỏ và Vân Dương nổi danh thích giết chóc. Ngươi nếu không phản bội lập công, làm sao sống đến bây giờ? Ngươi đã phản bội Cảnh triều!”
Chưởng quỹ vừa rồi chịu một cước, lúc này nói đến chỗ tức giận, liền thừa cơ tiến lên một cước đạp vào bụng Trần Tích, khiến hắn cong người lại.
Trần Tích định hoàn thủ, lại không phòng bị người sau lưng một cước đá vào khoeo chân hắn.
Chỉ thấy đầu gối Trần Tích mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống đất.
Nhưng hắn đã mạnh mẽ chống đỡ, đầu gối còn chưa chạm đất đã đứng thẳng dậy.
Ti Tào của Quân Tình Ti lại đạp thêm mấy cước nữa, mỗi lần Trần Tích còn chưa quỳ xuống đã lại giãy giụa đứng lên.
Ti Tào thấy thế, liền dùng một lực cực lớn đè lên vai hắn. Nhưng lần này Trần Tích tình nguyện liều mạng gãy xương vai, đầu gối cũng không cong một chút nào.
Hắn ưỡn thẳng người, nhìn chằm chằm vào chưởng quỹ, giọng nói tàn nhẫn: “Không quản các ngươi tra tấn ta bao nhiêu lần, kết quả cũng đều như nhau. Ta chỉ hỏi một câu, nếu ta đã phản bội, vì sao ngươi còn có thể sống mà nói chuyện với ta?”
Sắc mặt chưởng quỹ hơi ngưng lại.
Đây cũng là lý do họ không lập tức giết chết Trần Tích. Mặc dù tất cả dấu hiệu đều cho thấy Trần Tích đã phản bội, nhưng lạ một điều là ngoài Chu Thành Nghĩa và Lưu Thập Ngư ra, tất cả mọi người đều bình an vô sự.
Với thân phận của Trần Tích, nếu hắn phản bội, đối với toàn bộ hệ thống của Quân Tình Ti ở Lạc Thành đều sẽ là một tai họa. Quân Tình Ti nhất định phải xác nhận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kho hàng chất đầy dược liệu, có vẻ hơi chật chội. Ba người trong phòng ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe thấy.
Trần Tích từ từ thở ra một hơi, dùng hai ngón tay nắm lấy lưỡi đao, đẩy con dao đang kề trên cổ mình ra một chút: “Chưa hỏi rõ trắng đen đã muốn giết ta? Vậy để ta nói hết. Sau khi ta đến Chu phủ, còn chưa nói được với Chu Thành Nghĩa mấy câu thì Vân Dương và Kiểu Thỏ đã đến cửa. Chu Thành Nghĩa tự biết không còn hy vọng sống sót, liền bảo ta tự bảo vệ mình. Sau này hắn nuốt độc tự sát, còn ta thì lại lấy thân phận học đồ ở y quán để sống sót. Mật Điệp Ti hiện tại vẫn chưa biết được thân phận thật sự của ta.”
Dứt lời, hắn không nhìn chưởng quỹ của Bách Lộc Các nữa, mà quay người đối mặt với vị Ti Tào của Quân Tình Ti sau lưng: Nhân vật số ba của Quân Tình Ti Cảnh triều tiềm phục tại Ninh triều!
Chỉ thấy vị Ti Tào này mình mặc áo xám, một bộ trang phục mộc mạc, khuỷu tay và đầu gối còn vá hai miếng vá.
Điều quỷ dị là trên mặt Ti Tào đeo một chiếc mặt nạ gỗ mỏng, mặt nạ khắc hình mặt xanh nanh vàng, trông khủng bố dữ tợn.
Còn chưa chờ Trần Tích mở miệng nói chuyện, đã thấy Ti Tào đưa tay, chính xác đập vào gáy hắn, khiến hắn ngất đi.
...
...
Đợi đến khi Trần Tích từ từ tỉnh lại, chợt phát hiện mình không biết đã bị ai đó treo ngược ở đâu, trên đầu còn bị trùm một mảnh vải đen, trước mắt một vùng tăm tối.
Cổ tay dường như bị cắt một vết, đau đớn.
Hắn nghe thấy tiếng tí tách sền sệt, phảng phất như máu của mình đang từng giọt rơi xuống.
Tiếng tí tách đó vang lên, phảng phất như đang đếm ngược sinh mệnh, khiến cho lòng người sinh ra sợ hãi và gấp gáp.
Thế nhưng Trần Tích ngược lại trấn tĩnh lại.
“Dựa theo tốc độ chảy máu, ngươi chỉ còn hai phút để sống.” Giọng nói của Ti Tào từ sau chiếc mặt nạ truyền ra, có chút nặng nề: “Bây giờ ta hỏi ngươi, Mật Điệp Ti luôn thà giết nhầm chứ không bỏ sót. Cho dù bọn hắn không biết được thân phận mật thám của ngươi, cũng nhất định sẽ không để ngươi sống sót. Ngươi nói cho ta biết, bọn hắn dựa vào đâu mà thả ngươi?”
Trần Tích trong bóng tối giải thích: “Vì ta đã lập được công. Ta dùng phèn chua làm manh mối, dùng giấm lau giấy, tìm ra mật thư mà cửa hàng giấy tuyên đưa cho Chu Thành Nghĩa.”
Ti Tào trầm giọng hỏi: “Nếu ngươi thật sự nói thật, vậy năng lực ngươi thể hiện ra không phù hợp với thân phận học đồ ở y quán của ngươi. Vân Dương và Kiểu Thỏ nhất định sẽ hoài nghi! Nguyên Minh, lúc hắn đến có xác định không có ai bám đuôi không?”
Chưởng quỹ lắc đầu: “Không có.”
“Xác nhận lại một lần nữa, xem thử xung quanh Bách Lộc Các lúc này có xuất hiện gương mặt xa lạ nào không.”
“Hiểu rồi.”
Chưởng quỹ tên Nguyên Minh lập tức đẩy cửa ra ngoài, đứng trong sân, dùng một chiếc còi đồng phát ra tiếng kêu của chim én trong trẻo.
Rất nhanh, bên ngoài Bách Lộc Các, từ các hướng đông, nam, tây, bắc, lần lượt có tiếng kêu của chim én truyền về.
Chưởng quỹ trở lại trong phòng, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Ti Tào đại nhân, các huynh đệ canh gác xung quanh báo lại, quả thực không có ai theo dõi hắn.”
Ti Tào lâm vào trầm tư: “Ngươi dựa vào đâu mà có thể có được sự tín nhiệm của Mật Điệp Ti, thậm chí ngay cả một kẻ theo dõi cũng không có?”
Trần Tích cũng lâm vào trầm tư, đúng vậy, ta dựa vào đâu...
Hắn dường như đột nhiên đã có được sự tín nhiệm của Vân Dương và Kiểu Thỏ, không chỉ có thể đến đại lao, thậm chí còn có thể tùy ý xem xét tài liệu hồ sơ.
Những hồ sơ đó là cơ mật quan trọng nhất của Mật Điệp Ti, nếu Vân Dương và Kiểu Thỏ còn hoài nghi hắn là mật thám của Cảnh triều, tuyệt đối không thể nào giao cho mình xem xét.
Vì sao lại như vậy?
Chờ đã, vì giấc mơ quỷ dị kia.
Trần Tích nhớ lại trong giấc mơ đó, đối phương đã từng khống chế tiềm thức của hắn, trả lời một vài câu hỏi.
Mà hắn lúc đó may mắn thông qua được sự thẩm vấn là vì... hắn lúc đó quả thực không biết mình chính là mật thám của Cảnh triều!
Nguy hiểm thật, hắn lại trời xui đất khiến mà thoát được sự thẩm vấn!
Tí tách, tí tách.
Tiếng máu nhỏ giọt vẫn còn tiếp tục, như đang thúc giục mạng sống.
Sắc mặt Trần Tích bình tĩnh, nhưng giọng nói lại gấp gáp: “Trước đây ta đã có một giấc mơ, trong mơ có người không ngừng hỏi ta có phải là mật thám của Cảnh triều không. Lúc đó tâm thần ta gần như sắp thất thủ, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững được, trả lời là không phải.”
Ti Tào dường như hơi kinh ngạc: “Mộng Kê đã tự mình ra tay rồi sao? Ngươi lại chống cự được sự thẩm vấn của Mộng Kê.”
Thế nhưng Ti Tào cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Trần Tích cảm giác cánh tay tê rần, dường như lại một lần nữa bị dao cắt qua.
Tiếng máu tươi nhỏ giọt biến mất, thay vào đó là tiếng máu như một dòng suối nhỏ trút xuống chậu gỗ, lách tách thúc giục không ngừng.
Ti Tào bình tĩnh nói: “Bất luận ngươi nói hay đến đâu, đều có thể là do Mật Điệp Ti đã dạy ngươi sắp đặt sẵn. Nếu muốn ta tin tưởng, thì hãy chứng minh ngươi đối với Cảnh triều vẫn trung thành. Nếu ngươi không thể chứng minh, ta chỉ có thể giết ngươi. Ta tin rằng thúc của ngươi cũng sẽ hiểu cho ta.”
Trần Tích ngẩn người, thúc?
Lúc này, chưởng quỹ nói: “Đại nhân, đừng nhiều lời với hắn nữa. Mật Điệp Ti thả hắn sống sót nhất định có âm mưu. Nếu lại thả hắn về, nói không chừng ngày nào đó Bách Lộc Các cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Đây là một trong những sản nghiệp quan trọng nhất của chúng ta ở phương nam, rất nhiều người đều phải dựa vào Bách Lộc Các để nuôi sống.”
Ti Tào không đáp, chỉ chờ đợi câu trả lời của Trần Tích.
Trần Tích nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể chứng minh mình vẫn trung thành với Cảnh triều.
Khi mở mắt ra, hắn chắc như đinh đóng cột nói: “Ta ở trong nhà của Lưu Thập Ngư đã nhìn thấy cuốn Cận Tư Lục dùng phiên thiết pháp giấu kín thông tin, nhưng ta đã không giao cho Vân Dương và Kiểu Thỏ. Trong sách, Lưu Thập Ngư tiết lộ có một đại nhân vật trong vương phủ đang liên lạc với Quân Tình Ti của Cảnh triều chúng ta, còn tiết lộ toàn bộ Lưu gia đã ngả về phía Cảnh triều. Nếu đem cuốn sách này giao ra, e rằng Lưu gia khó thoát khỏi một kiếp!”
Hô hấp của Ti Tào hơi ngưng lại: “Cận Tư Lục ở đâu?”
“Đốt rồi.”
Ti Tào khẽ nheo mắt lại, trong mắt lộ ra hung quang, lẳng lặng suy tư điều gì: “Điểm này ngươi cũng không nói sai, Mật Điệp Ti quả thực không tìm thấy cuốn Cận Tư Lục đó. Sau đó ta đã lẻn vào phủ đệ của Lưu Thập Ngư định tìm nó nhưng cũng không tìm được. Hóa ra là đã bị ngươi sớm giấu đi rồi, rất tốt...”
Trong lòng Trần Tích run lên. Quân Tình Ti của Cảnh triều vậy mà lại biết Mật Điệp Ti không lấy được Cận Tư Lục?
Chẳng lẽ đêm đó còn có mật thám khác ở trong trang viên của Lưu gia?
Trong lúc Ti Tào đang suy tư, chưởng quỹ vội nói: “Ti Tào đại nhân, tiểu tử này dù cho nói hay đến đâu cũng không thay đổi được sự thật là hắn đã bán đứng đồng liêu. Ngươi có biết, sau khi cửa hàng giấy tuyên của Lưu gia bị niêm phong đã liên lụy rất rộng, không chỉ hại chết Lưu Thập Ngư mà còn suýt nữa ủ thành đại họa!”
Trần Tích đang bị treo ngược, nghiêm nghị hỏi: “Xin hỏi, trong Cảnh triều chúng ta còn có ai từng có được sự tín nhiệm của Mười Hai Con Giáp Mật Điệp Ti? Còn có ai có thể thoát khỏi sự thẩm vấn của Mộng Kê?”
Ánh mắt của Ti Tào đã thay đổi.
Mộng Kê đã là một trong những trở ngại lớn nhất của Quân Tình Ti trong việc thẩm thấu Mật Điệp Ti. Biết bao mật thám lớp trước lớp sau muốn thẩm thấu Mật Điệp Ti, lại cuối cùng ngã ngựa trước mặt Mộng Kê.
Bây giờ Trần Tích đã thoát khỏi sự thẩm vấn của đối phương, có lẽ thật sự là một cơ hội.
Thế nhưng, làm thế nào mới có thể xác định Trần Tích thật sự đã thoát khỏi sự thẩm vấn?
Trần Tích rất lâu không nghe được câu trả lời của Ti Tào, cuối cùng đặt cược lớn: “Cho ta thời gian một tháng. Trong vòng một tháng, ta có thể chứng minh mình không phản bội, chứng minh ta đối với Cảnh triều trung thành.”
Ti Tào suy nghĩ một lát, quay đầu nhìn về phía chưởng quỹ: “Truyền tin ra ngoài, ta muốn gặp Trường Kình, có chuyện quan trọng cần bàn giao cho hắn.”
Chưởng quỹ muốn nói lại thôi, nhưng vẫn quay người ra cửa.
Ti Tào im lặng trong phòng rất lâu, cuối cùng cắt đứt dây thừng, hạ Trần Tích xuống.
Hắn chậm rãi cất con dao găm vào trong vỏ đao ở tay áo: “Lần này đến Ninh triều, thúc của ngươi từng bảo ta thay hắn chăm sóc ngươi một chút, lại không ngờ gặp phải biến cố như vậy. Ngươi yên tâm, nếu đúng như lời ngươi nói, ta không những không giết ngươi mà còn sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng nếu ngươi lừa ta, đừng trách ta trở mặt vô tình.”
Trần Tích tháo tấm vải đen trên đầu xuống.
Chỉ thấy hắn vẫn còn ở trong kho dược liệu, còn Ti Tào thì tay cầm một con gà, máu gà đã trút hết vào trong chậu gỗ.
Trong lòng Trần Tích không bất ngờ, nhưng vẫn ra vẻ kinh ngạc sờ lên cánh tay, nơi vừa mới đau đớn lại không có vết thương nào.
Ti Tào bình tĩnh giải thích: “Ta còn hy vọng ngươi thẩm thấu vào Mật Điệp Ti, đương nhiên sẽ không tùy tiện để lại vết thương trên người ngươi khiến người khác hoài nghi. Mặt khác, nể mặt thúc của ngươi, ta bằng lòng cho ngươi cơ hội tự chứng minh.”
Thúc của mình không phải là người của Ninh triều, mà là người của Cảnh triều?
Vậy hắn ít nhất cũng có một nửa huyết thống của Cảnh triều.
Nguyên lai Trần Tích tưởng rằng Cảnh triều là dân tộc du mục, dáng vẻ sinh trưởng sẽ khác xa Ninh triều, thế nhưng dựa vào tướng mạo của hắn mà xem, Ninh triều và Cảnh triều rõ ràng cùng một gốc rễ, hoàn toàn khác với phán đoán của hắn về thế giới này.
Trong phút chốc, Trần Tích chỉ cảm thấy thân phận của mình lại một lần nữa trở nên khó bề phân biệt, khó trách đối phương lúc trước sẽ nói...
Phản bội thân phận của ngươi, phản bội dòng họ của ngươi.