Thanh Sơn (Dịch)

Chương 47. Người Đi Giữa Thiên Địa

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Có chút học vấn, nếu không có người điểm phá thì dù có khổ công vạn lần cũng chưa chắc đã biết được nó là gì.

Nhưng một khi đã được điểm phá, nó lại chẳng có gì lạ lẫm: Ví như phương pháp chế tạo thuốc nổ.

Dùng khẩu quyết đơn giản nhất: “Nhất diêm, nhị hoàng, tam mộc than, thêm chút đường trắng thành Big Ivan.”

Diêm tiêu, lưu huỳnh, than củi, dùng chiếc cân đồng mười sáu lạng một cân của thời đại này để cân, chính là phối trộn theo tỷ lệ 16:2:3.

Thêm đường trắng là để gia tăng lượng khí thể sinh ra lúc bùng cháy, hỗn hợp thuốc nổ này nếu nổ trong không gian kín, có thể sánh ngang với một quả bom hạt nhân thu nhỏ trong phòng, e rằng cả những hành quan như Vân Dương, Ti Tào cũng không chịu nổi.

Lưu huỳnh thì trong y quán có.

Than củi cũng dễ chế tác.

Cái gọi là diêm tiêu, tên khoa học là kali nitrat, thật ra chính là lớp sương muối trên tường đất.

Người cổ đại lúc chế tạo pháo hoa chính là đào chân tường để có được diêm tiêu.

Bây giờ ở Lạc Thành vẫn còn rất nhiều nhà cửa xây bằng gạch đất, trong ấn tượng của Trần Tích thì sương muối trên tường đâu đâu cũng có.

Quân Tình Ti của Cảnh triều khổ công vạn lần tìm kiếm bí phương chế tạo súng đạn, thay vì đi tìm Lưu gia, còn không bằng đi tìm Trần Tích!

Cho dù là các loại bản vẽ súng tiền thân, đối với Trần Tích mà nói cũng có gì khó đâu?

Súng tiền thân gồm nòng súng, khoang thuốc và đuôi súng. Nhỏ đến súng tay, lớn đến pháo thành, Trần Tích đều biết một chút...

Nhưng điều mấu chốt nhất vẫn là sau khi Trần Tích đến nơi này, mỗi lần gặp phải những nhân vật như Vân Dương, Kiểu Thỏ, Ti Tào đều bị người ta khống chế khắp nơi, đơn giản là vì hắn không có năng lực phản kháng.

Nhưng bây giờ hắn đã có.

Giây sau, có người cắt ngang suy tư của Trần Tích: “Xin hỏi ba vị còn có tác phẩm nào không? Sao lại không nói chuyện.”

Lưu Khúc Tinh và Xà Đăng Khoa hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải. Dù sao người ta đây là văn hội, chính mình chẳng có tác phẩm nào mà lại đến ăn chực, quả thực không ổn.

Thế nhưng Trần Tích đột nhiên nét mặt giãn ra, cười nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là cầm thiệp mời mà vương phủ cho y quán đến ăn chực, cũng không am hiểu con đường này. Cho nên các vị cứ tận hứng, chúng ta xin cáo từ. Xà sư huynh, Lưu sư huynh, nghe tiểu Trương ca, tiểu nhị ở quán cơm đối diện y quán nói, quán mì đao tước Mục Tân Trai trên phố Chính Hòa làm ngon lắm, ta mời các huynh đi ăn.”

Dứt lời, Trần Tích quay người rời đi, cũng không có vẻ mặt khó xử gì.

Biết thì là biết, không biết thì là không biết, không cần phải vì mặt mũi mà cố chấp.

Mỗi người có chuyên môn riêng, ngươi hiểu nghệ thuật, ta cũng hiểu nghệ thuật... Nghệ thuật của ta, nói không chừng còn có thể tiễn đi nghệ thuật của ngươi.

Trần Vấn Tông, Trần Vấn Hiếu nhìn bóng lưng của Trần Tích ung dung tự tại, cùng bằng hữu nói đùa, dường như hoàn toàn không bị văn hội ảnh hưởng, cũng không để chuyện vừa rồi vào lòng.

Bọn hắn đột nhiên cảm thấy Trần Tích không phải đang nói nhảm, mà là thật sự không có ý định quay trở lại Trần gia.

Nhưng cánh cửa cao lớn ngăn nắp của Trần gia, chẳng lẽ không phải là nơi mà ai ai cũng hướng tới sao, vì sao lại có người chủ động từ bỏ?

Trong yến tiệc, Bạch Lý quận chúa nhìn về phía thế tử: “Ca, là ngươi mời hắn tới sao?”

“Không phải.” Thế tử lắc đầu: “Ta cũng không nhớ đã gửi thiệp mời đến y quán... Nhưng không quan trọng!”

Bạch Lý quận chúa suy tư một lát, rồi đột nhiên đứng dậy: “Nơi này không có ý nghĩa, ta ra ngoài đi dạo!”

Thế tử nhìn bóng lưng muội muội, muốn nói lại thôi: “Ngươi...”

...

...

Trên đường trở về.

“Xà sư huynh, vì sao lại đứng ra bênh vực ta?” Trần Tích hiếu kỳ.

Xà Đăng Khoa đi trên đường, thân hình cao lớn vạm vỡ nhưng vì cúi đầu nên trông không còn khôi ngô nữa.

Hắn thấp giọng nói: “Hôm qua suýt nữa đã hại ngươi, thật xin lỗi, lúc đó ta hồ đồ. Tình nghĩa hai năm của chúng ta đã bị ta làm hỏng, ta thật đáng chết.”

Trần Tích lại hỏi: “Lúc đó ngươi chỉ là vì cứu mạng Xuân Hoa thôi sao?”

“Cũng có tư tâm. Xuân Hoa nói nếu chuyện này thành, nàng sẽ cầu xin Tĩnh phi gả nàng cho ta, sau này hai chúng ta sẽ an phận sống qua ngày.”

Lưu Khúc Tinh châm chọc: “Xuân Hoa nói gì ngươi cũng tin sao? Nhà ngươi nghèo như vậy, nàng ta có thể buông bỏ vinh hoa phú quý của vương phủ để theo ngươi sao?”

Xà Đăng Khoa phản bác: “Nàng không phải loại người như vậy... Trần Tích, chuyện này có thể đừng nói cho ca và cha của ta không, họ mà biết chắc chắn sẽ đánh chết ta.”

“Yên tâm, sẽ không đâu,” Trần Tích cười nói.

Lưu Khúc Tinh ở một bên có chút ảo não: “Cũng không biết cha ta nghĩ thế nào mà lại đặt cho ta cái tên này. Ta cũng thật sự là không có chí tiến thủ, người ta đều là sao Văn Khúc hạ phàm, sao ta lại đọc không hiểu những kinh nghĩa đó. Bây giờ ra ngoài tự giới thiệu, đều có chút ngượng ngùng khi nhắc đến tên của mình.”

Sáng làm ruộng, tối lên điện vua, đây cũng là ước mơ lớn nhất của các nho sinh Ninh triều.

Nhưng đây không phải là ước mơ của Trần Tích.

Ước mơ của hắn là gì?

Ước mơ của hắn đã từng là làm một võ quan ngoại giao, nhưng cả Ninh triều và Cảnh triều đều không đáng để hắn bán mạng, thế là bây giờ hắn cũng không còn ước mơ gì nữa.

Không có người để bảo vệ, không có nơi để bảo vệ, chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, bị dòng chảy của thời đại này đẩy đi.

Hôm nay, hai chữ thuốc nổ và kiếm chủng, đối với Trần Tích có một sức hấp dẫn chí mạng.

Khi hai thứ này được đặt lên cán cân, có lẽ cán cân của vận mệnh sẽ nghiêng về phía hắn.

Đang suy tư, có người sau lưng hô: “Trần Tích!”

Trần Tích quay đầu nhìn lại, đã thấy Bạch Lý quận chúa đuổi theo. Đối phương vẫn trong bộ trang phục hiên ngang đó, không đổi là áo trắng và ngọc bội kia.

Bất quá, hôm nay trên đầu nàng cài một búi tóc bằng bạc, dưới búi tóc là một vòng chuỗi ngọc, lúc đi trên đường lung la lung lay.

Trần Tích nghi hoặc: “Quận chúa có chuyện gì sao?”

Bạch Lý cũng không nói nguyên do, chỉ vung tay lên: “Đi, mời các ngươi đến phố Chính Hòa ăn cơm, ăn chính món mì đao tước mà ngươi nói đó!”

Dứt lời, Bạch Lý hai tay chắp sau lưng đi trước dẫn đường, bước chân nhún nhảy, dương dương đắc ý.

Trần Tích nhìn lại, chỉ cảm thấy đối phương giống như một con linh dương tự do.

Ba sư huynh đệ nhìn nhau, Trần Tích bỗng nhiên nói: “Các ngươi đi trước đi, ta về y quán gọi Lương Miêu Nhi...”

Hai phút sau, trong quán mì đao tước, Bạch Lý quận chúa chống tay lên bàn, trợn mắt há mồm nhìn chồng bát đĩa cao ngất trước mặt Lương Miêu Nhi: “Năm bát, sáu bát, bảy bát... Trần Tích, ngươi cũng quá không thành thật rồi!”

Trần Tích thì cười nhìn về phía Lương Miêu Nhi: “Đêm nay ăn no rồi, sáng mai có thể sẽ không cần ăn nhiều như vậy nữa đâu nhỉ.”

Lương Miêu Nhi thận trọng nhìn về phía Bạch Lý: “Quận chúa... có phải ta ăn quá nhiều rồi không?”

Trần Tích nghiêm túc nói: “Quận chúa lòng mang hiệp nghĩa, tất cả mọi người đều là bằng hữu giang hồ, sao lại chê ngươi ăn nhiều được?”

“Không sao, không sao, một bát mì bao nhiêu tiền đâu!” Bạch Lý khổ sở móc túi tiền ra: “Bất quá ngươi cũng quá tham ăn... Khó trách đêm qua mọi người đều đang uống rượu, chỉ có ngươi ở một bên cắm đầu ăn ngấu nghiến.”

Lương Miêu Nhi xấu hổ giải thích: “Ta cũng không biết sao nữa, từ nhỏ đã ăn rất nhiều. Lúc ca của ta mười tuổi, ta mới ba tuổi, kết quả ta ăn còn nhiều hơn cả hắn.”

Bạch Lý không so đo chuyện này nữa, đã mời khách thì cứ thoải mái mà mời.

Sau khi nàng thanh toán tiền cơm xong, quay đầu nhìn về phía Trần Tích, hiếu kỳ: “Lúc trước bọn hắn ở văn hội nói ngươi như vậy, sao ngươi lại không tức giận?”

“Không có gì đáng tức giận.”

“Vậy ta giúp ngươi nói chuyện, sau này có thể không thu phí qua đường của ta không?”

“Không được.”

Bạch Lý tức giận: “Sau này, ta không bao giờ giúp ngươi nói chuyện nữa, cứ để bọn hắn mắng ngươi cho thối!”

Trần Tích cười nói: “Bọn hắn muốn nói thế nào cũng được, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Lưu Khúc Tinh ở một bên bỗng nhiên nói: “Trần Tích, thật ra ngươi biết làm thơ, ta đã từng thấy qua.”

“Hửm?” Trần Tích sững sờ.

Lưu Khúc Tinh thấp giọng nói: “Ta thấy lúc ngươi nửa đêm lén lút học bài, có ghi chép ở mặt sau của đơn thuốc, thế là thừa dịp ngươi ngủ say, ta đã lén lấy ra xem ngươi ghi chép cái gì, kết quả thấy được nửa câu thơ.”

Bạch Lý nghi hoặc: “Viết cái gì?”

“Nhân sinh thiên địa gian, hốt như viễn hành khách.”

Bạch Lý chỉ cảm thấy khi đọc nửa câu thơ này, nàng tựa như đang một mình đi trong núi tuyết trắng xóa, hoàng hôn bao phủ, vô cùng cô độc.

Ngày đó Trần Tích tỉnh lại vào lúc hoàng hôn, trên đường người đến người đi, mà mình lại không chờ được người nhà. Trong đêm tiện tay viết một câu thơ nguệch ngoạc, lại bị Lưu Khúc Tinh thấy được.

Bạch Lý từ từ nhìn về phía Trần Tích: “Đây là của ngươi...”

Còn chưa chờ nàng nói xong, đằng sau đã có một cái đầu thò ra kinh ngạc nói: “Trần Tích, đây là thơ của ngươi sao? Ngươi đã biết viết rồi, sao vừa rồi ở văn hội lại không nói?”

Trần Tích cũng choáng váng.

Hắn đã thấy thế tử và tiểu hòa thượng ở ngay sau lưng. Vị nhân vật chính của văn hội này lại chẳng biết đã lén lút chạy ra ngoài từ lúc nào, sao lại qua loa như vậy?

Hơn nữa có chút kỳ quái, thế giới này không có câu thơ này sao? Rõ ràng điển cố về tết Trùng Cửu đều giống hệt.

Trần Tích bất động thanh sắc, mặt dày mày dạn đáp lại: “Nửa câu này là ngẫu nhiên có được, muốn có cả bài thì lại chưa có. Hơn nữa, ta cũng không có ý định đi con đường này, thi thư không phải là chí hướng của ta.”

Thế tử nhẫn nhịn nửa ngày, đột nhiên có chút ngượng ngùng xoa xoa tay cười nói: “Cái đó... ngươi không phải muốn kiếm tiền sao, nửa câu thơ này có thể bán cho ta không?”

Trần Tích: A?

Thế tử giải thích: “Ba năm nay ở thư viện Đông Lâm, thật sự đã làm ta nghẹn chết rồi. Đám văn nhân đó một ngày một bài thơ, thấy hoa sen thì viết một bài, thấy ánh trăng lại viết một bài, ta thì ngay cả cái rắm cũng không có. Ta biết rất nhiều văn nhân ở sau lưng nói ta là một tên thế tử vô học, vẫn luôn muốn viết một bài thơ để làm bọn hắn lóa mắt, nhưng thật sự không viết ra được... Hay là thế này, nửa câu này của ngươi thật lợi hại, mười lạng bạc bán cho ta, ta có mặt mũi, ngươi có bạc, thế nào?”

“Thành giao!”

Làm thơ thì không cần, nhưng bán nửa câu thơ... thì có thể.