Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Trong quán, trên chiếc bếp lò to lớn đặt một cái nồi cũng to không kém, hơi trắng bốc lên nghi ngút.

Sư phụ làm mì một tay vắt mì lên vai, tay kia lưỡi dao gọt không ngừng, tựa như một đao khách giang hồ ẩn mình nơi dân gian.

Chỉ thấy từng sợi mì bay vào trong nồi, độ dày vừa phải.

Mì được múc vào trong bát, lại múc một muôi thịt bò béo ngậy và nước dùng chan lên. Tuy đơn giản mà lại mỹ vị.

Bếp núc và khói bếp, chính là khói lửa nhân gian mộc mạc nhất trên đời này.

Thế tử vẫy tay với tiểu nhị của quán: “Tiểu nhị, cho một bát mì đao tước.”

Gã tiểu nhị cũng nhận ra hắn, lập tức cười nói: “Được rồi, thế tử ngươi chờ một chút, có ngay đây!”

Trần Tích kinh ngạc: “Thế tử, tiểu nhị ở đây cũng nhận ra ngươi sao.”

Thế tử ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ trong tiệm mì, tùy ý dùng tay áo gấm đẹp đẽ lau mặt bàn: “Lúc chưa đến thư viện Đông Lâm thì thường đến, lúc ở trong thư viện lại thường nhớ đến hương vị này.”

“Ngươi thân là thế tử, sao lại đến quán mì này ăn?”

Thế tử rút một đôi đũa từ trong ống gỗ trên bàn ra: “Ở trong vương phủ, thức ăn từ phòng ăn đến trong phòng phải đi mất trọn một nén nhang, cơm bưng đến trước mặt ngươi đã nguội ngắt. Lúc nhỏ ta nói muốn ra phòng bếp ăn, bọn hắn lại nói ta không có quy củ... Không giống như ở đây, mì bưng đến trước mặt ngươi vẫn còn nóng hổi, thêm chút giấm, bóc hai tép tỏi, ăn thật dễ chịu.”

“Tiểu nhị của tiệm mì dường như cũng không để tâm đến thân phận thế tử của ngươi nhỉ.”

“Ha ha.” thế tử dương dương đắc ý: “Phụ thân dạy bảo chúng ta phải gần gũi với dân, không thể tự cho mình là cao cao tại thượng. Ngươi không thấy hàng xóm láng giềng đều thích ta sao, đây chính là danh vọng mà phụ thân ta đã tích cóp ở Lạc Thành hơn mười năm đấy!”

Trần Tích không hỏi thêm nữa.

Một vị thế tử và một vị Tĩnh Vương như vậy, trong một thế giới mà con người bị phân chia thành đủ loại giai cấp khác nhau, vốn đã không tầm thường.

Gã tiểu nhị bưng bát mì đao tước của thế tử lên bàn.

Thế tử chà xát đũa, một bên chan giấm vào bát, một bên nhìn về phía Bạch Lý: “Bạch Lý, cho hắn mười lạng bạc đi, nửa câu thơ đó thuộc về ta... Bạch Lý?”

Bạch Lý lấy lại tinh thần: “Sao vậy?”

Thế tử hiếu kỳ: “Ngươi vừa rồi nghĩ gì thế, đến ngẩn cả người ra.”

“Há.” Bạch Lý đáp: “Ta đang nghĩ về nửa câu thơ vừa rồi của Trần Tích... Ta cũng không nói được nó hay ở chỗ nào, chỉ cảm thấy rất có ý cảnh.”

Thế tử cười nói: “Vậy hai chúng ta giống nhau, ta cũng thấy hay, nhưng không nói được hay ở chỗ nào. Trả tiền đi.”

Bạch Lý quận chúa lườm Trần Tích một cái, lần này cũng không còn vẻ không tình nguyện nữa.

Nàng gọn gàng mở túi thơm ra, từ bên trong lấy ra một hạt bí đỏ: “Cho ngươi, vàng đủ nặng, có thể đến tiền trang đổi được mười lạng bạc.”

Trần Tích cảm thấy thú vị.

Trong ví của vị Bạch Lý quận chúa này không phải hạt bí đỏ thì cũng là Ngân Hoa Sinh, toàn là đồ có thể ăn được.

Thế tử nhìn về phía hắn, tò mò hỏi: “Còn có bài thơ nào khác không, lấy ra bán hết cho ta đi, để dự bị.”

“Muốn nhiều như vậy làm gì?” Trần Tích nghi hoặc.

Thế tử cười nói: “Ngươi không hiểu rồi, một lần một câu không đủ đã ghiền. Phải một lần mười câu, một lần trăm câu mới có thể làm cho đám văn nhân đó rung động.”

Trần Tích suy nghĩ một chút: “Câu hay tự nhiên thành, diệu thủ ngẫu nhiên có được. Làm thơ cũng không phải dễ dàng như vậy, phải chờ.”

Muốn đọc thuộc lòng cả bài thơ, hắn chỉ biết ‘

Nga nga nga, Tĩnh Dạ Tư, Mẫn Nông...

Nhưng nửa câu thì có thể có nhiều hơn.

Trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, ai mà lại không biết được vài chục câu?

Nhưng một lần không thể lấy ra quá nhiều, lấy ra quá nhiều sẽ không còn đáng giá nữa...

Thế tử sốt ruột: “Những bài ngươi viết trước đây chắc vẫn còn chứ, lấy ra bán cho ta đi!”

Bạch Lý quận chúa ở một bên vậy mà lại nói giúp Trần Tích: “Ca, làm thơ nào có dễ dàng như vậy. Cứ chờ hắn lại có câu hay đi, thơ gượng ép ra cũng chẳng có gì hay.”

“Thôi được.” Thế tử vẫn chưa thỏa mãn.

Trong miệng hắn nhẩm đi nhẩm lại, Nhân Sinh Thiên Địa Gian, Hốt Như Viễn Hành Khách, chỉ cảm thấy càng ngẫm càng có hương vị.

Nghĩ đến câu thơ này sau này là của mình, thế tử lập tức lấy một hạt Ngân Hoa Sinh từ trong ví của Bạch Lý ra, đập lên bàn, hô to: “Chủ quán, hôm nay bản thế tử vui vẻ, tất cả khách đến tiệm ngươi ăn mì, ta mời hết!”

Trần Tích nhíu mày, sao không thấy thế tử tự mình trả tiền, toàn là để Bạch Lý quận chúa thanh toán?

Khó trách vị thế tử này đi đâu cũng muốn mang theo Bạch Lý quận chúa, e rằng là Tĩnh Vương lo lắng hắn học thói xấu, cho nên không cho tiền tiêu vặt, sau đó hắn liền bám lấy kho bạc nhỏ của muội muội mình?

Khả năng lắm, rất có khả năng!

Xem ra thế tử là đại gia giả, Bạch Lý quận chúa mới thật sự là tiểu phú bà!

Xà Đăng Khoa nhắc nhở: “Trần Tích, chúng ta phải về thôi. Lúc này sắp đến giờ Ngọ rồi, một mình sư phụ bận không xuể đâu.”

“Được rồi.” Trần Tích đứng dậy cáo biệt đám người thế tử: “Thưa thế tử, quận chúa, chúng ta về trước đây, trong đêm sẽ sớm chuẩn bị thang cho các vị.”

Thế tử: “Được thôi, bằng hữu giang hồ!”

Đợi đến khi đám người Trần Tích đi rồi, Bạch Lý nhìn về phía thế tử: “Ca, ta càng ngày càng cảm thấy hắn không giống một con bạc.”

“Quả thực không giống.” Thế tử nhìn về phía tiểu hòa thượng đang im lặng niệm kinh ở một bên: “Tiểu hòa thượng, phụ thân nói ngươi có thần thông Tha Tâm Thông, ngươi nói hắn thế nào?”

Tiểu hòa thượng mỉm cười: “Trần Tích thí chủ có tính cược, tính cược còn rất lớn, nhưng hắn cược không phải là tiền, mà là mạng. Loại người này, sinh ra chính là một nhân vật đi lại trên mũi đao.”

Bạch Lý thầm nói: “Càng nói càng mơ hồ, tiểu hòa thượng, sửa cái tật cố tỏ ra bí ẩn của ngươi đi!”

Tiểu hòa thượng bất đắc dĩ: “Ta không phải cố tỏ ra bí ẩn, chẳng qua là không biết nên hình dung với các ngươi như thế nào.”

Bạch Lý không để ý đến hắn nữa, quay đầu nhìn về phía thế tử: “Ca, sao ngươi cũng ra đây rồi?”

Thế tử nuốt một miếng mì, cắn một tép tỏi, nói ú ớ: “Không có gì, ta chỉ đến xem thôi.”

...

...

Trời tối người yên, chiếc giường ghép vốn rộng rãi lại vì có thêm Lương Cẩu Nhi và Lương Miêu Nhi mà trở nên có chút chật chội.

Trần Tích nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy, cầm một ống trúc và một thanh tre mỏng đi vào trong sân, cạo từng lớp sương trắng trên tường đất xuống.

Chỉ riêng lớp sương tường lâu ngày của tòa tứ hợp viện nhỏ bé này đã có thể đổ đầy nửa ống trúc. Cả cái Lạc Thành to lớn này, không biết có thể chế ra bao nhiêu thuốc nổ...

Tối nay là ngày giao hàng giữa Vân Phi và Quân Tình Ti của Cảnh triều. Trần Tích đã nhân lúc đi mua quần áo ở phường thị phía đông vào buổi sáng để truyền tin cho vị Ti Tào kia trong hậu viện của Bách Lộc Các.

Về phần giao dịch của họ có thành công hay không thì không liên quan đến chuyện của Trần Tích.

Bây giờ Vân Dương và Kiểu Thỏ đã bị hạ ngục, chủ sự mới của Mật Điệp Ti còn chưa đến, Trần Tích cũng có được những ngày tháng thanh nhàn hiếm hoi.

Luyện một chút đao, làm một chút thuốc nổ, giống như một người dân bình thường, thật thoải mái.

Trần Tích đang cạo diêm tiêu trên tường, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Trần Tích nhíu mày, là đám giang hồ đang chờ thế tử đi chơi sao?

Nhưng thế tử còn chưa đến đây.

Trần Tích giấu ống trúc sau vại nước, nhẹ nhàng lại gần cửa: “Ai vậy?”

Ngoài cửa có người hòa nhã nói: “Kim Trư.”

Trong lòng Trần Tích run lên.

Mười hai con giáp của Mật Điệp Ti, Kim Trư?

Sao lại đến nhanh như vậy!

Nguyên bản Trần Tích cứ tưởng, người chủ sự mới của Lạc Thành ít nhất phải một tháng sau mới có thể đến, hắn cũng sẽ có thời gian một tháng để từ từ chuẩn bị.

Nhưng Kim Trư đến rất nhanh, không chỉ vượt qua dự liệu của hắn, mà e rằng cũng vượt qua cả dự đoán của Quân Tình Ti và Lưu gia!

Trần Tích suy tư một lát, hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy cửa lớn của y quán ra, tươi cười đón lấy: “Xin hỏi có phải là Kim Trư đại nhân của Mật Điệp Ti không?”

Đứng ngoài cửa là một người trẻ tuổi mập mạp, chân đi giày cỏ, đầu đội nón rộng vành, mình mặc áo vải thô, tựa như một tá điền vừa từ nông thôn vào thành.

Đối phương nụ cười ấm áp, hoàn toàn không có sát khí ẩn giấu như Vân Dương và Kiểu Thỏ: “Là ta, Kim Trư của Mật Điệp Ti, tên thật là Tống Càn. Việc đầu tiên ta đến Lạc Thành chính là tìm ngươi.”

Trần Tích bất động thanh sắc nép người sang một bên: “Sao lại là Kim Trư đại nhân đến, Vân Dương và Kiểu Thỏ đại nhân đâu?”

Dựa theo logic, một học đồ y quán như hắn không thể nào biết được hai người này đã bị Chủ Hình Ti bắt đi, cho nên diễn kịch phải làm cho đủ.

Kim Trư đi vào y quán, một bên quan sát hoàn cảnh chính đường, vừa cười đáp lại: “Vân Dương và Kiểu Thỏ đã gây ra đại họa, bây giờ đã bị hạ ngục... Không có ai đến thông báo cho ngươi một tiếng sao?”

“Không có.” Trần Tích lắc đầu: “Vân Dương và Kiểu Thỏ đại nhân đối xử với ta không tệ, bọn hắn vì sao lại vào tù?”

Kim Trư lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm Vân Dương và Kiểu Thỏ rồi, e là còn chưa biết chuyện bọn hắn cướp công của ngươi. Yên tâm, lần này ta đến, không ai cướp được công lao của ngươi đâu.”

Trần Tích thăm dò: “Kim Trư đại nhân là từ Kinh Thành tới sao?”

“Không phải. Lúc Vân Dương và Kiểu Thỏ đến Lạc Thành thì ta đã ở đại doanh Mạnh Tân của Giải Phiền Vệ bên ngoài Lạc Thành rồi. Ngươi không biết đâu, cá chép lớn ở Hoàng Hà gần Mạnh Tân ngon lắm, nhất là món thịt kho tàu ở đó, thơm cực kỳ.”

Trần Tích kinh ngạc: “Kim Trư đại nhân vẫn luôn ở Lạc Thành?”