Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cự Thiếu Thương thấy Phương Hứa như vậy thì mềm lòng, giọng nói cũng dịu dàng hơn:
"Ban đầu ta định bụng sau khi xong vụ án ở Trác Quận, trên đường về Đô thành sẽ tiện đường đón ngươi, nhưng khi điều tra đến Thanh Sơn, ta phát hiện đám thổ phỉ ở Thanh Sơn là do ngươi giết?"
Cuối cùng Cự Thiếu Thương vẫn hỏi ra câu này.
"Đúng."
Phương Hứa đáp thẳng thắn.
"Ngươi học võ công từ ai?"
"Tự học."
"Vậy thì giỏi thật đấy."
Cự Thiếu Thương lại hỏi: "Vì sao ngươi muốn luyện võ?"
Phương Hứa không đáp ngay.
Trong thôn không ai bắt nạt cậu, nhưng cậu không muốn khi ra khỏi thôn bị người khác ức hiếp mà không có sức phản kháng.
Trong thôn không có trường tư thục, muốn đi nơi khác đọc sách thì cần chuẩn bị trước cho tốt.
Trên đời này, luôn có những kẻ thích buông lời cay độc.
Nghe thì bình thường, nhưng thực chất lại vô cùng thâm hiểm.
Bề ngoài thì chỉ nói Phương Hứa là đứa không cha không mẹ, không ai dạy dỗ.
Nhưng những lời đó đâu chỉ đơn giản là vậy?
Một lúc lâu sau, Phương Hứa mới trả lời câu hỏi của Cự Thiếu Thương: "Vì sao học võ công ư? Vì khi đánh nhau thì phải thắng."
Cự Thiếu Thương: "????"
Ký ức thời niên thiếu chợt ùa về.
Có người mắng Phương Hứa, cậu vả cho sấp mặt.
Bị đánh không phục, hôm sau lại chửi, cậu lại vả cho sấp mặt tiếp.
Vẫn không phục, gọi cả anh trai đến đánh Phương Hứa, cậu vả luôn cả hai anh em.
Anh gã không phục, gọi một đám người to con hơn đến đánh, Phương Hứa vả cho cả đám sấp mặt.
Đám kia không phục, gọi cả cha mẹ chú bác đến.
Ban đầu người đông quá Phương Hứa vả không xuể, nhưng thiếu niên đánh mãi không chết, thế là ngày nào cậu cũng vả con cái của bọn họ.
Bọn họ lại đến đánh Phương Hứa, thiếu niên mình đầy thương tích vẫn vả con cái của họ.
Cự Thiếu Thương nhìn Phương Hứa im lặng, giọng có chút xót xa: "Vì cha mẹ không ở bên cạnh, nên ngươi đánh nhau nhiều lắm hả?"
Phương Hứa vẫn không đáp.
Cự Thiếu Thương đột nhiên vươn tay kéo phanh áo Phương Hứa, trên lồng ngực rắn chắc của thiếu niên chằng chịt những vết sẹo.
Phương Hứa kéo lại vạt áo: "Ta không chịu thiệt đâu."
Sau này lớn lên, tầm mười bốn mười lăm tuổi cậu đã khoẻ hơn cả người lớn.
Cậu ăn được, ngủ được, nên lớn nhanh như thổi.
Cự Thiếu Thương: "Đánh nhiều thì sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa?"
Phương Hứa: "Phải đánh thắng nhiều thì mới không ai dám."
Trong thôn ai cũng tốt với cậu, nên cậu hiểu chuyện.
Đứa trẻ hiểu chuyện quá sớm thật đáng kính, cũng thật đáng thương.
Có thể không làm phiền người khác, cậu luôn cố gắng không làm phiền.
Cậu rất thù dai.
Cha mẹ người ta mà dám đánh cậu, lớn lên cậu đi đánh cha mẹ họ.
Đại bá thúc thúc người ta mà dám động vào cậu, cậu đi đánh đại bá thúc thúc họ, đánh từng nhà một.
Ngày nào nhiều nhất thì mệt bở hơi tai, trên một con phố, Phương Hứa đạp tung cửa sáu nhà, lớn nhỏ đánh tổng cộng ba mươi mấy người.
Từ đó về sau, không chỉ cậu, mà cả thôn của cậu cũng không ai dám trêu vào nữa.
Cự Thiếu Thương lại không thấy trên mặt thiếu niên kia có một chút đắc ý nào của người thắng trận.
Mà hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không nói với trưởng bối trong thôn, cũng không nói với đại ca, một mình ngươi đi làm tất cả, chắc cũng ăn đòn không ít nhỉ."
Phương Hứa cười: "Chuyện ta tự giải quyết được thì ta tự giải quyết."
Lúc mới bị bắt nạt có sợ không?
Đương nhiên là sợ.
Nhưng nếu không đánh nhau với nỗi sợ trong lòng, đánh thắng nó, thì cả đời chỉ có ăn hiếp.
Cự Thiếu Thương nói: "Rất tốt!"
Phương Hứa nói: "Ta là người có tính cách cổ quái, đặc biệt thù dai. Người năm xưa đánh ta, dù mấy năm sau gã có già đi, ta cũng không bỏ qua."
"Con cái của chúng mà lớn lên, cảm thấy mình mạnh mẽ rồi tìm đến ta, vẫn cứ đánh."
"Ta không sợ kết thù, không sợ vòng tuần hoàn này, chuyện này với ta chỉ có ba khả năng: hoặc là chúng sợ, hoặc là ta chết, hoặc là cứ thế mà làm tới cùng."
Phương Hứa dừng bước.
"Ngài Cự, ta nói với ngài những điều này không phải để khoe khoang việc mình hung hăng từ nhỏ."
Cự Thiếu Thương gật đầu: "Ta hiểu ý ngươi rồi. Thù của cha mẹ ngươi, ngươi phải tự mình báo, bảo ta đừng cản ngươi."
Phương Hứa mỉm cười: "Cảm ơn ngài đã kể cho ta chuyện của cha mẹ ta. Ở huyện chúng ta có một loại Hồng Môn Tửu rất ngon."
Cậu nói: "Trước khi ngài đi, ta nhất định sẽ tặng ngài một vò."
Cự Thiếu Thương: "Bây giờ ta không nghĩ đến chuyện rượu. Ta có thứ khác muốn hơn."
Phương Hứa: "Thứ gì?"
Cự Thiếu Thương giơ tay lên, chỉ vào Phương Hứa: "Ngươi!"
Ánh mắt hắn dần trở nên nóng rực.
"Theo ta về Luân Ngục Tư đi. Đại ca và đại tẩu ngươi đã yêu thương ngươi bao nhiêu năm, chẳng lẽ ngươi không muốn làm chỗ dựa cho họ sao?!"
Phương Hứa giọng điệu bình thản nói: "Ba vò đi, tặng ngài ba vò, nhiều hơn nữa ta không nỡ, tiền của ta còn phải chia cho dân làng nữa."
Cự Thiếu Thương: "Ngươi tốt nhất nên trả lời thẳng ta."
Phương Hứa nói: "Vừa thấy ngài, ta đã biết người của Luân Ngục Tư chắc chắn đều là hảo hán. Đời này cần những người như các ngài, ngài uống thay ta một chén, thiên hạ có các ngài nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."
Cậu quay người: "Cha mẹ chỉ có mình ta... Ta không bao giờ dám hứa với người khác những chuyện mình không chắc."
Cậu nói: "Nếu sau này không chết, ta nhất định sẽ đến Luân Ngục Tư tìm ngài."
Cự Thiếu Thương còn muốn nói gì đó, Phương Hứa nhướng mày: "Cự đại nhân, nói về vụ án đi."
Cậu hỏi: "Chúng ta đến Trác Quận, có cần phải lén mẹ nó lén lút vào thành không?"
Cự Thiếu Thương trợn mắt: "Người trẻ tuổi đừng có mở miệng là mẹ nó!"
Rồi nói: "Vì mẹ nó sao lại phải lén lút?"
Nhìn là biết hắn rất tức giận.
"Bảo vệ người tốt đôi khi phải lén lút, còn trừng trị kẻ ác thì phải..."
Hắn nghĩ một hồi rồi hỏi Phương Hứa: "Từ trái nghĩa của 'lén lút' là gì?"
Phương Hứa: "Ầm ầm."
Cự Thiếu Thương: "Phải làm ầm ầm như thế!"
"Vụ án Trác Quận ít nhất đã có mấy chục người chết, đều là các cô nương trẻ tuổi. Tri phủ Trác Quận là Trương Vọng Tùng sắp được thăng chức lên Tỉnh phủ nhậm chức, chỉ chờ đại ca ngươi đến rồi mới báo vụ án lên."
"Đây chỉ đơn giản là ém một vụ án thôi sao? Gia quyến người chết đều bị giam cầm, không cho họ kêu oan, phong tỏa tin tức ra bên ngoài, bên trong thì trên dưới cấu kết."
"Chuyện này có thể chỉ do một mình Trương Vọng Tùng làm được sao? Sao thổ phỉ Thanh Sơn ở Huyện Duy An, lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao những cô nương trẻ tuổi mà chúng bắt đi đều biến mất?"
Cự Thiếu Thương nhắc đến vụ án mà tức giận đến mức mặt mày tái mét.
"Đều mẹ nó chết ở Trác Quận rồi!"
Không hiểu sao Cự Thiếu Thương lại càng nổi nóng: "Còn có ngươi nữa!"
Hắn chỉ tay vào Phương Hứa: "Ngươi giết sạch đám thổ phỉ trên Thanh Sơn, khiến cho những manh mối mà ta điều tra đều tan thành mây khói!"
Phương Hứa gãi đầu: "Vậy ta giúp ngài tìm trứng của người khác nhé?"
…