Thánh Thù

Chương 9. Người đời thấy ta

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

  

Ngay khi Phương Hứa tung chân đá ra, Cự Thiếu Thương đã biết rõ cái bụng dạ của tên này.

Tên nhóc ranh ma kia muốn biết, những lời Cự Thiếu Thương hắn nói có phải thật hay không.

Luân Ngục Tư, có thật là chuyện gì cũng giải quyết được?

Phương Hứa còn muốn xả giận.

Chính là tên Tri phủ Trương Vọng Tùng này muốn hãm hại đại ca của cậu.

Cự Thiếu Thương không ngăn cản, bởi vì Luân Ngục Tư thật sự làm được.

Trương Vọng Tùng bị đá lăn lông lốc ra, đám tùy tùng của ông ta sợ hãi đến hồn bay phách lạc.

Tổng bộ Trác Quận Thôi Chiêu Chính sợ hãi đến mức hét lạc cả giọng, chạy tới đỡ Trương Vọng Tùng dậy.

"Ôi đại nhân của ta ơi, có đau lắm không ạ?"

Gã ta luống cuống tay chân đỡ Trương Vọng Tùng.

Phương Hứa hệt như một tên côn đồ: "Tri phủ chính ngũ phẩm hả?"

Trương Vọng Tùng được đỡ dậy, một nhân vật như ông ta, vô duyên vô cớ bị đánh mà lại không hề tức giận.

Ông ta đau đến mức mặt mày nhăn nhó, vẫn cố nặn ra nụ cười: "Bẩm đại nhân, hạ quan đã được điều nhiệm làm Tỉnh phủ Thông phán, chính tứ phẩm rồi ạ."

"Chính tứ phẩm."

Phương Hứa quay đầu nhìn Cự Thiếu Thương.

Cự Thiếu Thương im lặng gật đầu đồng ý.

Phương Hứa thấy hắn gật đầu thì bắt đầu lùi lại.

Người khác không hiểu để làm gì, Cự Thiếu Thương thì che mắt, nhưng kẽ tay lại mở rất rộng.

Phương Hứa lùi lại bảy tám bước.

Chạy lấy đà, chạy lấy đà, tung một cước!

"Chính tứ phẩm hả?!"

Một cước này, đá Trương Vọng Tùng bay ra lần nữa.

Nơi này không chỉ có quan viên Trác Quận, mà còn có vô số dân chúng vây xem.

Cổng thành vốn đã đông người, sau khi Phương Hứa cao giọng đánh mấy tên quan lại, người vây xem lại càng đông hơn.

Đen nghịt một vùng, người người nhốn nháo.

Cú đá đầu tiên khiến cả trường kinh hô.

Cú đá thứ hai khiến tất cả im bặt.

Mọi người đều ngây người.

"Ta thấy cái chức chính tứ phẩm của ngươi, thăng không nổi nữa đâu."

Phương Hứa nâng cao giọng nói: "Triều đình đến tra ngươi rồi!"

Cự Thiếu Thương ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, nhấn mạnh một chút, là Luân Ngục Tư đến tra ông ta."

Phương Hứa ngoan ngoãn: "Luân Ngục Tư đến tra ngươi rồi!"

Bị đá hai cước đến mặt mày trắng bệch, Trương Vọng Tùng lại cố nặn ra nụ cười.

"Hạ quan tuy không biết vì chuyện gì mà bị tra, nhưng nhất định sẽ toàn lực phối hợp."

Bộ dạng này của Trương Vọng Tùng khiến người ta thấy ông ta thật đáng thương, còn Phương Hứa thì ỷ thế hiếp người quá đáng.

"Bắt nạt người quá đáng rồi!"

Trong đám đông, có người căm phẫn: "Dù là khâm sai thì cũng không thể ức hiếp người như vậy!"

"Đúng! Trương Vọng Tùng là một vị tri phủ tốt của Trác Quận chúng ta, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ngài ấy!"

"Trương tri phủ là quan tốt!"

Phương Hứa vốn tưởng rằng sau khi mình đánh Trương Vọng Tùng, dân chúng ở đây sẽ vỗ tay hoan hô.

Nhưng không ngờ không những không ai vỗ tay, mà dân chúng còn muốn bênh vực Trương Vọng Tùng.

Nhưng với tính cách của Phương Hứa, bị người vây công thì cậu sợ chắc?

“Ông ta là quan tốt? Nói xem ông ta tốt ở chỗ nào!"

Có người lập tức hô lớn: "Trương Vọng Tùng mỗi tháng đều cho người phát cháo, chia cho dân nghèo!"

Còn có người nói: "Trương Vọng Tùng năm nào mùng một Tết cũng đến thăm hỏi những người già neo đơn trong thành!"

"Trương Vọng Tùng thường xuyên đến chợ thăm hỏi, ân cần hỏi han chúng ta những người buôn bán này!"

Thấy tiếng hô hào xung quanh càng lúc càng lớn, Phương Hứa ngược lại càng thêm hăng hái.

Cự Thiếu Thương lại càng muốn xem thiếu niên này ứng phó ra sao.

"Người đông nên giọng lớn?"

Phương Hứa nhìn quanh: "Giọng lớn thì các ngươi đúng sao?"

"Chúng ta đánh cược một ván."

Phương Hứa nói với đám đông: "Luân Ngục Tư ta điều tra Trương Vọng Tùng, nếu tra ra ông ta thật sự là một Thanh Thiên, ta sẽ dập đầu đến chết trước cổng thành Trác Quận cho các ngươi xem!"

"Còn nếu, tra ra ông ta là một tên tội ác tày trời."

Phương Hứa lớn giọng hơn: "Không chỉ giết ông ta, ta còn phải phá sập một góc thành Trác Quận!"

"Ta không chỉ phá thành, mà còn bắt các ngươi dám cá cược với ta, thua thì phải xếp hàng đến Huyện Duy An xin lỗi!"

Dù là nơi nào, chỉ cần thấy một góc thành bị phá, người ta sẽ biết ngay nơi đó dân phong tệ hại.

Nơi từng xảy ra chuyện thập ác bất xá, ai cũng phỉ nhổ!

Người Huyện Duy An đã mang tiếng xấu suốt chín năm.

Dù là người ngoài không hề hay biết chuyện gì, chỉ cần đi ngang qua Huyện Duy An.

Thấy góc thành bị phá, họ cũng nhổ nước bọt vào mặt người Huyện Duy An, ghét bỏ ra mặt.

Nơi từng xảy ra đại án thập ác bất xá, triều đình sẽ không tuyển người từ đó trong vòng mười năm.

Chỉ vì góc thành bị phá, người Huyện Duy An đừng hòng ngóc đầu lên được.

Quan trọng nhất là, rõ ràng vì Trác Quận mà Huyện Duy An mới bị ép phá một góc thành.

Người Trác Quận chửi rủa thậm tệ nhất! Thậm chí còn nói cảm thấy xấu hổ vì giáp mặt với Huyện Duy An!

Cho nên Phương Hứa vừa hô một tiếng, đám người vây xem lại im lặng.

"Đánh cược không?"

Phương Hứa hỏi mọi người.

Cự Thiếu Thương đi đến bên cạnh Phương Hứa: "Muốn phá thành à."

Phương Hứa: "Nhất định phá."

Cự Thiếu Thương: "Ngươi muốn xả giận, ta ủng hộ ngươi, nhưng ngươi dù sao cũng không phải người của Luân Ngục Tư, chi phí phá tường thành, Luân Ngục Tư không chi."

Phương Hứa: "..."

Cự Thiếu Thương: “Ngươi đáp ứng vào Luân Ngục Tư, không những bao chi phí, ta còn là người dẫn đường của câu, chuyện ngươi làm ta gánh cho ngươi."

Phương Hứa bĩu môi: "Đã bảo không chết thì tìm nguoi."

Cự Thiếu Thương: "Theo ta rồi chết cũng được mà."

Phương Hứa liếc xéo hắn một cái, sau đó lớn tiếng hỏi: "Ai cược với ta?!"

Trương Vọng Tùng run rẩy có vẻ cứng rắn hơn: "Khâm sai đại nhân!"

Ông ta được người đỡ tiến lên: "Bất kể vì lý do gì mà Khâm sai đại nhân muốn làm nhục hạ quan như vậy, hạ quan cũng không dám mảy may bất kính."

"Nhưng!"

Ông ta đột ngột nâng cao giọng nói: "Xin Khâm sai đại nhân đừng làm khó dễ dân chúng Trác Quận ta!"

Một câu này đã kích động lửa giận của đám dân chúng.

Cự Thiếu Thương thấy dân oán sôi trào.

Liền lùi về sau lưng Phương Hứa.

Phương Hứa nói: "Làm quan che chở dân, dân che chở quan tốt, đó là lẽ đương nhiên. Nhưng một khi đã chọn đứng ra thì phải đối mặt với tất cả, sao lại gọi là làm khó dễ họ?"

Cậu quét mắt nhìn xung quanh: "Đừng hô hào mấy khẩu hiệu vô dụng đó nữa, chỉ cần nói một câu, có dám cược không?"

"Ta thua, ta sẽ dập đầu chết ở Trác Quận này! Các ngươi thua, tất cả phải đến Huyện Duy An cúi đầu xin lỗi!"

Trương Vọng Tùng đột nhiên nói: "Ra là ngươi là người Huyện Duy An, thân phận khâm sai này của ngươi..."

Phương Hứa không nói gì, Cự Thiếu Thương chậm rãi mở miệng: "Đồ thật không thể giả."

Phương Hứa nhìn hắn, Cự Thiếu Thương hạ giọng: "Nếu phát hiện là giả thì chúng ta đổi một cái."

Phương Hứa bội phục sát đất.

Lúc này, Trương Vọng Tùng quay người nhìn về phía dân chúng vây xem: "Hương thân, không cần vì bản quan ra mặt. Bản quan không thẹn với lương tâm, tự sẽ toàn lực phối hợp khâm sai điều tra. Hương thân cứ yên tâm về nhà đi."

Phương Hứa nhìn Trương Vọng Tùng cười: "Cũng có chút bản lĩnh đấy."

Cho nên cậu cũng hô lớn với đám dân chúng: "Trương tri phủ còn che chở các ngươi, các ngươi lại không dám tiếp tục che chở ông ta nữa rồi?"

Không biết có bao nhiêu người thầm mắng cậu, nhưng đợi một hồi vẫn không ai dám lên tiếng cá cược với cậu.

Phương Hứa thất vọng, Trương Vọng Tùng cũng thất vọng.