Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đương nhiên rồi.”
Hứa Bất Lệnh gật đầu, nhưng dặn thêm: “Có việc thì cứ ‘đội mũ’ lên đầu Tiêu Đình, đừng lôi ta ra. Dù sao bọn họ cũng không dám tới Phủ Tể Tướng tra xét.”
Chúc Mãn Chi gật đầu như gà con mổ thóc, móc lại huy chương đồng Thiên Tự Doanh vào đai lưng, cười tươi: “Vào Thiên Tự Danh ta sẽ có quyền tiến vào kho công văn tra hồ sơ. Đợi tìm được tung tích phụ thân, ta sẽ bỏ chức bộ khoái, chuyên tâm làm hộ vệ cho Hứa công tử.”
Hứa Bất Lệnh nhướng mày: “Chúc cô nương, ngươi chắc chắn là muốn làm hộ vệ cho ta, chứ không phải tìm chỗ dựa cho mình?”
Chúc Mãn Chi cũng đã dạn dày hơn, liền mỉm cười: “Công tử đã giúp ta ân tình to lớn, ta nào dám quên. Công tử sản nghiệp trải khắp mười hai châu, bạc vàng chẳng thiếu, ta chỉ có chút võ nghệ, nguyện vác đao theo hầu, mong công tử chớ chê.”
Hứa Bất Lệnh khẽ cười: “Được rồi, đừng nói mấy lời vòng vo. Ngươi đã vào kho công văn chưa?”
Chúc Mãn Chi liền nghiêm mặt, ánh mắt thoáng u sầu: “Vào rồi. kho công văn rộng lớn, giá hồ sơ cao đến mấy trượng, hàng trăm dãy kê san sát. Phụ mẫu ta năm ngoái bỏ trốn, khi ấy vùng Phần Hà loạn lạc, mấy thủ lĩnh bang phái bị sát hại. Ta đã tìm thấy án quyển, nhưng tiếc rằng đến giờ vẫn chưa phá, không hề có dấu vết hung thủ.”
Hứa Bất Lệnh nhíu mày: “Vậy chẳng phải công cốc sao?”
Chúc Mãn Chi thở dài: “Cách này không thông. Chỉ có thể dựa vào tuổi tác để lần tìm võ nhân trùng với phụ thân. Nhưng ta không rõ phụ thân lợi hại đến đâu, mà họ Chúc trong hồ sơ được ghi cao thủ có đến cả trăm người, biết lật đến bao giờ mới xong.”
Hứa Bất Lệnh an ủi: “Đừng nản. Tập Trinh Ti giám sát khắp giang hồ, anh hùng hào kiệt Đại Nguyệt đều khó thoát khỏi tầm mắt của bọn họ. Lần theo dần, sớm muộn cũng tra ra.”
Chúc Mãn Chi gật đầu khe khẽ, rồi lại nói: “Phải rồi, Hứa công tử! Ta còn đặc biệt tìm hiểu về Toả Long Cổ. Nhưng thứ này đã mai danh hơn mười năm, trong kho công văn chỉ còn vài án lệ, không hề có xuất xứ hay cách giải.”
Hứa Bất Lệnh hơi nhướng mày, ánh mắt thoáng kinh ngạc: “Ngươi có lòng. Đã tra hết chưa?”
Chúc Mãn Chi lắc đầu, có chút ngượng ngùng: “Kho công văn còn lưu giữ nhiều bí mật của vương hầu thế gia, chẳng phải nơi nào cũng được tùy tiện xem. Ngoài ra còn có một tàng khố riêng chuyên cất trọng án, quanh năm có mấy vị chủ quan trấn thủ. Nếu án tử liên quan đến nơi đó, ắt là Trương đại nhân đích thân dẫn người vào, tuyệt không cho kẻ khác đơn độc bước vào.”
Hứa Bất Lệnh trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi: “Lén vào có được không?”
Chúc Mãn Chi cúi đầu đá nhẹ hòn sỏi, giọng buồn bã: “Dĩ nhiên ta muốn. Nhưng Trương đại nhân luôn toạ trấn ở đó. Nếu bị bắt, ắt là đại tội, dễ mất đầu.”
Hứa Bất Lệnh khẽ cười: “Việc này đơn giản. Ta sẽ nghĩ cách kéo Trương Tường ra ngoài. Ngươi nhân lúc ấy lẻn vào tra hồ sơ, thuận tiện xem thử có ghi chép gì về Toả Long Cổ hay không.”
Chúc Mãn Chi mím môi, còn chần chừ: “Hứa công tử, xông bừa vào kho công văn là trọng tội, có thể mất mạng. Ta… ta nhát gan.”
Hứa Bất Lệnh nghiêm giọng: “Ta đường đường là đích trưởng tử Túc Vương. Nếu sự tình vỡ lở, ngươi cứ nói cùng ta giao hảo, chỉ vì tìm tung tích phụ thân nên mới nóng nảy lỡ bước. Có ta ở đây, không ai dám động đến ngươi.”
Chúc Mãn Chi cân nhắc một lát rồi bật cười: “Được! Ta tin tưởng Hứa công tử.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
….
Ngoại thành Trường An, mỏ đá sừng sững dưới trời đông.
Trường An lầu gác liên miên, tiêu hao vô số đá xây dựng. Đại Nguyệt chưa có đường sắt, thuyền buôn chở đá lại quá tốn kém, nên đều lấy tại chỗ. Mùa đông rét cắt da, dưới vách núi trần trụi, hàng ngàn lao dịch áo mỏng, tay vung búa sắt, đập vào tảng đá khổng lồ. Thân thể họ gầy gò, chỉ cần hơi chậm trễ đã bị bọn giám công quát mắng, roi vọt vun vút.
Bên ngoài mỏ đá, một gian phòng nhỏ mới được sửa thành thư phòng, mùi sơn vẫn còn hăng hắc. Cửa sổ mở ra, từ trong nhìn thẳng xuống cảnh lao dịch vất vả.
Lý Thiên Lục mặc áo vải thô, ngồi tựa trên trường kỷ, trong tay lật qua lật lại một con dao giấy. Ánh mắt hắn vẩn đục khói mù, đầy uất hận. Người hầu đứng ngoài, im như ve đông.
Trên danh nghĩa, hắn bị phạt đến đây làm lao dịch. Nhưng Lý gia vốn có địa vị cao ở Trường An, việc ngồi xe tù chở tới chẳng qua là trò làm dáng để che mắt triều thần, trấn an thiên tử. Đường đường là công tử đích trưởng của Lý gia, sao có thể cùng đám khổ dịch ăn chung, ở chung? Ai nghe cũng biết là chuyện không tưởng.
Chỉ mới hai ngày, gian phòng đã được tiểu lại ở mỏ đá quét dọn đâu vào đấy.
Lý Thiên Lục ngồi chờ chưa bao lâu, thì có cỗ xe ngựa dừng trước mỏ. Ngự Lâm Quân mở đường, Trung Dũng Hầu Lý Bảo Nghĩa mặc thường phục bước nhanh vào, tiện tay khép cửa.
“Phụ thân!”
Lý Thiên Lục đứng bật dậy, gắng ép cơn giận xuống, giọng hạ thấp:
“Phụ thân, khi nào ta mới được trở về Trường An?”
Lý Bảo Nghĩa chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:
“Trong hai tháng tới, chớ nghĩ đến. Đúng lúc con đang nổi bật nhất, lại bị kẻ khác túm lấy nhược điểm. Nếu còn nôn nóng, chẳng khác nào đưa đầu vào lưỡi đao.”
Lý Thiên Lục cắn môi, biết rõ đạo lý ấy. Chỉ có thể chờ cho gió lặng sóng yên, triều thần cùng bách tính quên đi chuyện này, mới có thể lặng lẽ quay về tiếp tục làm công tử Lý gia.
Lý gia vốn là kẻ cầm trịch một phố lớn, khổ công mới dựng được sản nghiệp mỗi ngày vơ bạc ở Bạch Mã Trang. Nay triều đình phong sát, cơ nghiệp tan nát, lửa giận trong lòng hắn sao nén nổi?
“Cái tên Tiêu Đình kia! Trước nay ta coi hắn như huynh trưởng, nào ngờ hắn lại trở mặt vô tình như thế!”
Lý Bảo Nghĩa lắc đầu, giọng trầm ổn:
“Tiêu thị Hoài Nam, chúng ta tuyệt đối không dám đụng. Nhưng nữ bộ khoái kia thì nhất định không thể tha. Lang Vệ xưa nay hành sự đều đánh tiếng, chuyện này rõ ràng là nữ bộ khoái tự ý quyết định, hoặc bị Tiêu gia giật dây, mới dám ngông cuồng trên đầu thái tuế.”
Ánh mắt Lý Thiên Lục lóe hàn quang:
“Vậy thì hiện tại phái người…”
“Khoan đã!”
Lý Bảo Nghĩa giơ tay ngăn lại, nghiêm giọng:
“Chuyện Bạch Mã Trang còn đang nóng, giờ mà nữ bộ khoái kia chết, ngay cả kẻ ngu cũng đoán được là Lý gia ra tay. Hãy sắp xếp người trước đã, chờ vài hôm nữa tin tức lắng xuống, rồi làm gọn gàng, sạch sẽ, để khỏi lưu hậu họa.”
Lý Thiên Lục nghiến răng, uất hận khó nén, nhưng cũng biết phụ thân nói đúng, chỉ đành hừ lạnh:
“Giết như thế là quá nhẹ. Nếu nàng ta rơi vào tay ta…”
Hắn cười gằn, giọng lạnh băng:
“Hừ, đã dám đối nghịch với Lý gia thì coi như sớm đã là kẻ chết rồi.”