Thế Tử Rất Hung

Chương 43. Tuyết ở Khúc Giang Trì

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chớp mắt đã đến mùng một tháng chạp, càng gần cuối năm, cảnh tượng trong thành Trường An lại càng thêm bận rộn.

Đại Nguyệt từng phá thành Trường An cũng đúng vào ngày này. Năm ấy, trận quyết chiến cùng Đại Tề thề sống mái, hai bên tử thương hơn mười vạn, đến mức ngoài thành xác chất đầy đồng, chỉ còn ngựa già tự tìm lối mà chẳng thấy một bóng người sống sót.

Hoàng đế Hiếu Tông sau khi khải hoàn tiến vào Trường An, thiên hạ đại định, đặc biệt sai người xây dựng nghĩa trang liệt sĩ bên bờ Khúc Giang Trì, đem di cốt tướng sĩ song phương gom lại an táng chung, coi như khép lại cục diện Tam Quốc giằng co trăm năm. Từ đó trở đi, đều quy về một mối, thiên hạ đều là con dân Đại Nguyệt.

Bao nhiêu phụ nhân trong nhà mòn mỏi trông chồng, cuối cùng đợi mãi chẳng thấy người trở về. 

Hàng năm, luôn có kẻ từ ngàn dặm tìm đến, hoặc gieo mình nơi Khúc Giang Trì để tuẫn tình, hoặc khóc cạn sức mà chết ngay trước nghĩa trang liệt sĩ. Tình cảnh bi thương ấy kéo dài hơn mười năm, khiến hoàng đế Hiếu Tông phải sai quan lại túc trực bên mộ để an ủi, lại đặc biệt lệnh hoàng hậu hàng năm đến tế lễ.

Thế sự đổi thay, chuyện xưa giờ đã thành dĩ vãng. Nhưng lệ cũ ngày mùng một tháng chạp đến Khúc Giang Trì thắp hương vẫn được duy trì. Dù nay đã hóa thành dịp ngắm tuyết, du ngoạn, tựa như lễ Đoan Ngọ tế Khuất Nguyên (ông tên thực là Bình, tự Nguyên, người ta thường nhắc tết Đoan Ngọ thường gắn với ông), cũng coi như một ngày hội tự nhiên hình thành.

Sau khi hoàng hậu băng hà, đương kim Thiên Tử vẫn chưa lập hậu, nên việc đưa các cáo mệnh phu nhân đến tế lễ đành giao cho thái hậu chủ trì.

Lục phu nhân, con dâu Tiêu gia, chồng mất sớm liền thủ tiết, vốn giữ gìn thanh danh nên ít lui tới, chẳng thân thiết với các phu nhân hào môn trên phố Khôi Thọ. Vì muốn có người bầu bạn chuyện trò tại Khúc Giang Trì, nàng liền dẫn Hứa Bất Lệnh theo cùng.

Về phần Hứa Bất Lệnh, ngoài việc đi theo giải sầu, cũng còn sắp đặt riêng. Thái hậu dẫn theo cả đoàn phu nhân quyền quý xuất thành, công tác phòng vệ tất không thể sơ suất. Hắn âm thầm sai Ninh Thanh Dạ lưu lại dấu vết quanh Khúc Giang Trì.

Quả nhiên, sau khi Tập Trinh Ti phát giác, lập tức cảnh giác cao độ. Mùng một tháng chạp, hơn trăm Lang Vệ túc trực canh phòng, cả ngàn Ngự Lâm Quân quét sạch xung quanh. Ngoài vài phụ nhân thân thế trong sạch, tuyệt không cho kẻ khả nghi lai vãng. Chính Trương Tường cũng đeo đao đích thân ra mặt, hộ vệ bên cạnh Thái Hậu.

Trương Tường đã bị dẫn xà xuất động, Chúc Mãn Chi liền thuận thế mượn cớ tra hồ sơ mà tiến vào kho công văn. Nhưng nơi đó canh thủ tuyệt không chỉ một mình Trương Tường, cho nên vẫn cần tạo thêm nhiễu loạn để che mắt.

….

Sáng sớm mùng một tháng chạp.

Theo lệnh Lục phu nhân, phủ Túc Vương được quét dọn chỉnh tề. Tám tên hộ vệ vốn là tử sĩ, thường ngày ít dùng đến, nay được điều đi lo toan công việc cuối năm.

Trời vừa tang tảng sáng, tuyết rơi lác đác trong viện. Hứa Bất Lệnh đứng trước gương đồng chỉnh y quan. Vì danh nghĩa là đi tế liệt sĩ, trong đó có không ít tướng sĩ từng theo tổ phụ Hứa Liệt, nên hắn phải ăn mặc nghiêm cẩn. Tuy chưa tới tuổi đội mũ miện, không cần mặc cổn miện, song cũng khoác gấm thắt ngọc, trông trang trọng đường hoàng.

Lão Tiêu chống trượng đứng bên, chậm rãi phân phó:

“Khúc Giang Trì có một rừng trúc, ra vào đều phải ngang qua. Bẫy rập đã bố trí xong. Ninh Thanh Dạ tất không thể giết nổi Trương Tường, nhưng chỉ cần gây chút hỗn loạn, việc thoát thân phải xem bản lĩnh của nàng.”

“Đến giữa trưa, Chúc Mãn Chi sẽ tiến vào kho công văn. Lúc ấy Lang Vệ đi ăn, tuần tra giảm bớt, ta sẽ tạo ra biến cố nhỏ lôi kéo bọn họ rời đi. Khoảng nửa khắc đồng hồ, đủ cho nàng tra xét hồ sơ.”

Hứa Bất Lệnh chăm chú lắng nghe, thấy sắp đặt thỏa đáng, mới gật đầu nhẹ giọng:

“Cứ mang theo tám hộ vệ để phòng bất trắc. Nếu ngươi bỏ mạng trong đó, chẳng phải ta sẽ thành kẻ cô độc sao?”

Lão Tiêu bật cười:

“Tiểu Vương Gia cứ an tâm. Bản lĩnh khác thì lão hủ không dám nói, chứ giữ mạng thì đứng hàng đầu. Nhìn tình thế bây giờ, nếu độc của Tiểu Vương Gia chưa giải, e là còn phải để ta đưa ngài đi trước.”

Hứa Bất Lệnh nghẹn lời, chỉ khẽ cười, rồi lấy bội kiếm từ giá, đeo bên hông, bước ra khỏi cổng lớn Vương phủ.

Phố Khôi Thọ xưa nay vốn nghiêm tĩnh, nay hiếm thấy náo nhiệt. Mấy chục cỗ xe ngựa từ các phủ vương hầu lũ lượt kéo ra, tôi tớ thị tỳ tiền hô hậu ủng, phần lớn là nữ quyến.

Nơi tụ tập đại tộc Trường An, dù phu nhân nào ngày thường kiêu ngạo, lúc này cũng đều giữ đúng thứ tự, vị trí đã sắp đặt mấy đời tranh đấu mà thành, chẳng cần ai nhắc nhở.

Xe giá Tiêu gia đi trước. Phu nhân Tiêu Sở Dương, tức Thôi Thị, đã dẫn thị tỳ rời đi. Lục phu nhân thì dừng xe ngay trước đôi sư tử đá ở cổng Vương phủ chờ đợi.

Tuyết rơi lất phất. Hứa Bất Lệnh dắt Truy Phong bước ra. Hắn nhìn thấy Lục phu nhân mặc cỗ phục xanh thẫm, tựa nghiêng bên cửa sổ xe, mặt mày không son phấn, đôi khuyên ngọc xanh biếc bất động, ánh mắt tựa như đang trầm ngâm.

Nguyệt Nô bung dù giấy trắng, bước đến hành lễ:

“Tiểu Vương Gia, tuyết lớn, coi chừng cảm lạnh. Xin mời ngài lên xe.”

Vừa nói, nàng vừa đưa tay nhận lấy cương ngựa.

Người đã chắn ngay cửa, Hứa Bất Lệnh cũng chẳng làm dáng khước từ. Hắn trao ngựa cho Nguyệt Nô, thân hình khẽ điểm, nhẹ nhàng lên xe, tiến vào thùng xe ấm áp sang trọng.

Lục phu nhân khép cửa sổ, dịch mình trên tháp mềm, vỗ nhẹ bên cạnh:

“Bất Lệnh, lại đây ngồi.”

Thùng xe vốn rộng, chỗ ngồi còn thừa. Hứa Bất Lệnh ban đầu đã ngồi phía đối diện, song nghe vậy đành đứng dậy, ngồi xuống cạnh nàng, tháo bội kiếm đặt trên tiểu án.

“Lục Di, vừa rồi người ngẩn ngơ, có tâm sự sao?”

Lục phu nhân uể oải tựa mình, đôi mắt dõi theo hắn:

“Ta có tâm sự gì? Trong đầu chỉ toàn là ngươi. Luôn cảm thấy ngươi đang giấu ta chuyện gì.”

Hứa Bất Lệnh hơi khựng lại, rồi khẽ cười lắc đầu:

“Nam nhân cũng cần có chút việc riêng, ta tự có chừng mực.”

Lục phu nhân khẽ nhíu mày, hơi ghé sát, đưa mũi ngửi hương trên áo hắn.

Hứa Bất Lệnh ung dung mặc cho nàng dò xét. Bao ngày qua, mỗi lần tiếp xúc nữ tử, hắn đều gột rửa sạch sẽ. Nếu còn bị nhận ra, hắn cũng đành cứng họng.

Lục phu nhân chẳng thấy mùi nữ nhân nào khác, ánh mắt mới dịu đi đôi phần, nhưng lại thấp giọng:

“Còn chuyện cô nương họ Tùng là thế nào? Ta nghe hạ nhân nói mấy hôm nay, ái nữ của Tùng Tế Tửu cứ quanh quẩn gần Vương phủ, hình như còn muốn vào cửa. Hừ, ta còn đặc biệt đến Quốc Tử Giám dò hỏi, nghe nói ngươi chép sách ở Chung Cổ Lâu, tối tối nàng đều tìm đến.”

Giọng điệu oán trách, nghe mà Hứa Bất Lệnh rùng mình, nhưng chẳng thể nói bừa, kẻo càng gây ngờ vực. Hắn chỉ cười nhẹ:

“Không muốn chép nên để nàng giúp. Tùng Đại Tế Tửu nổi tiếng gia giáo nghiêm minh, Tùng cô nương sao có thể làm việc tổn hại môn phong.”

Lời giải thích này quả nhiên thỏa đáng. Lục phu nhân khẽ gật đầu, chẳng gặng hỏi thêm, chỉ lấy hộp cờ bày ra, vừa trò chuyện việc nhà vừa cho xe tiến thẳng về Khúc Giang Trì.