Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Tần Nghiệp không giấu diếm, đem toàn bộ quá trình giảng giải ra. Giảng xong, hắn áy náy nói: "Vạn Quân Hàng Ma Côn quá mức hung mãnh, rất khó thu lực, dù cho chỉ tiết lộ một tia kình lực cũng sẽ đả thương người. Về sau ta quyết không dùng côn pháp này luận bàn cùng đồng môn nữa."
Lý Thanh Thu vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: "Thương thế hắn ra sao?"
"Mặt bị sưng phù."
"Vậy quả thực phải xin lỗi. Đánh người sao lại đánh vào mặt? Ngươi đánh bị thương hắn chỗ khác, hắn còn có thể dùng quần áo che lại, đánh bị thương mặt hắn, sư phụ hắn tất nhiên sẽ biết."
Lời của Lý Thanh Thu khiến Tần Nghiệp sửng sốt, hắn không nghĩ tới điểm này, nghe sư phụ nói như vậy, trong lòng nhất thời càng thêm áy náy.
Lý Tự Phong đang bị phạt đứng cười hắc hắc nói: "Tam sư huynh tâm nhãn rất nhỏ, ngươi xong đời rồi. Nói không chừng Tam sư huynh muốn tìm tới ngươi, tự mình báo thù cho đồ nhi của hắn."
Tần Nghiệp nghe xong cũng không sợ hãi, mà nghiêm túc nói: "Ta nguyện chịu Tam sư thúc trách phạt."
Lý Tự Phong bĩu môi, lẩm bẩm một câu: "Không biết sống chết."
Sau khi hiểu rõ nguyên do, Lý Thanh Thu không để ở trong lòng, nói: "Nếu là đối phương đề nghị luận bàn, ngươi liền không có lỗi. Về sau ra tay chú ý một chút, tam sư đệ tính tình cao ngạo, chắc sẽ không tìm ngươi gây phiền toái, nhưng Tiết Kim nhất định sẽ lại tìm ngươi gỡ lại thể diện. Khi đó, ngươi chú ý một chút là được."
Luận võ luận bàn, thụ thương là không thể tránh được, Lý Thanh Thu thực không cảm thấy đây là việc lớn, cũng không thể ngăn cấm đệ tử luận bàn.
Tần Nghiệp thắng, Lý Thanh Thu cũng không tán dương Tần Nghiệp, bởi vì hắn cũng cảm thấy Tần Nghiệp cần khống chế tốt côn pháp của mình, các đệ tử khác không chịu đòn được như Tiết Kim.
Nghe vậy, Tần Nghiệp vẫn có chút lưỡng lự, thậm chí hắn nói muốn đi xin lỗi Tam sư thúc. Lý Thanh Thu trực tiếp cho hắn một cước, đạp hắn bay ra ngoài.
"Còn ngại sự tình không đủ lớn sao? Cút nhanh lên!" Lý Thanh Thu tức giận nói.
Tần Nghiệp bị hắn đạp bay xa hai trượng, nện ở trên tường mới dừng lại.
Rơi xuống góc tường, Tần Nghiệp chỉ cảm thấy trong cơ thể dời sông lấp biển, toàn thân đau nhức. Hắn âm thầm kinh hãi sư phụ mạnh mẽ, liền vội vàng đứng lên cáo lui.
Lý Tự Phong quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Thu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Đại sư huynh, côn pháp Vũ Bão Ngọc truyền lợi hại như vậy sao? Đây cũng không phải chuyện tốt, Thanh Tiêu Môn cần có võ học của mình đè Vạn Quân Hàng Ma Côn một đầu."
"Hừ, ngươi lo tốt thân ngươi trước đi, đứng ngay ngắn cho ta!" Lý Thanh Thu hừ lạnh nói.
Hắn đi đến bên cạnh Lý Tự Phong, một chân đá vào trên mông Lý Tự Phong. Trong chốc lát, một cỗ đau nhức ập tới khiến Lý Tự Phong biến sắc, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.
Cú đá này dùng nguyên khí hoá thành nội kình, kích thích huyệt vị gây đau nhức trên đùi Lý Tự Phong, khiến hắn đau đớn khó nhịn.
"Về sau còn dám khi dễ đệ tử nữa không?"
"Ta chẳng qua là bảo hắn làm thay ta, sao coi là khi dễ?"
"Hắn có thể cự tuyệt ngươi sao?"
"Cũng không phải là không được..."
Lý Thanh Thu lại cho hắn một cước, đau đến Lý Tự Phong nhe răng nhếch miệng, vội vàng xin lỗi, nói mình không dám nữa.
. . .
Lúc hoàng hôn, trong một đình viện, Bạch Ninh Nhi tuổi còn nhỏ đang ngồi trước bàn, một tay chống cằm nhìn non xa phương xa, hắn đang xuất thần.
Một tên đệ tử bước nhanh xông vào sân nhỏ, trong tay xách theo bốn con thỏ hoang. Hắn đi đến trước bàn, mở miệng cười nói: "Hồ Phong, thu hoạch hôm nay, bốn con thỏ hoang, đều nặng năm cân."
Bạch Ninh Nhi hoàn hồn lại, hắn cầm lấy bút lông, bắt đầu ghi chép vào quyển sổ trước mặt, miệng nói: "Sao lại là thỏ rừng, ngươi muốn ăn sạch thỏ rừng trên núi sao?"
"Thái Côn Sơn lớn như vậy, thỏ rừng bắt không hết. Thỏ rừng nơi này bị bắt hết, rồi sẽ có thỏ rừng ở nơi khác chạy tới ăn cỏ. Lại nói, lúc ăn thịt thỏ, cũng không thấy ngươi nhấc đũa ít đâu." Hồ Phong hờn dỗi nói.
Thấy Bạch Ninh Nhi từng nét từng nét ghi lại công lao của mình, hắn lập tức mặt mày hớn hở.
"Trói kỹ rồi để đó đi." Bạch Ninh Nhi nhắc nhở một câu.
Hồ Phong đáp một tiếng, đem thỏ rừng mang ra sau lưng Bạch Ninh Nhi. Sân nhỏ này đã chất đống không ít hoa quả, thịt rừng, đều là thu hoạch của các đệ tử.
Chức trách của Bạch Ninh Nhi chính là mỗi ngày ghi chép những thứ này, bởi vì có người ghi chép, sự nhiệt tình của các đệ tử mới có thể luôn không giảm.
Chờ Hồ Phong rời đi, Bạch Ninh Nhi gục xuống bàn, nhịn không được thở dài.
Cuộc sống như vậy khi nào mới có thể kết thúc?
Bởi vì từ nhỏ tập viết, lại thêm thân thể gầy yếu, hắn bị sư huynh sắp xếp ở đây. Dĩ nhiên, nguyên nhân lớn hơn là vị sư huynh kia muốn có nhiều thời gian hơn để tập võ. Vị sư huynh kia bình thường chiếu cố hắn, nên hắn vô pháp cự tuyệt.
Hiện tại ngoại trừ luyện công buổi sáng, mỗi ngày hắn đều ở ngôi viện này hơn phân nửa thời gian, quả thực nhàm chán.
Ngay lúc Bạch Ninh Nhi đang thở dài, một mùi nước tiểu truyền đến khiến hắn nhíu mày, hắn không cần quay đầu cũng biết có lợn rừng đi tiểu.
Hắn phải chờ đệ tử khác đến mang chỗ thịt rừng này đi, rồi quét dọn xong sân nhỏ, nhiệm vụ hôm nay mới xem như kết thúc.
Mặc dù Bạch Ninh Nhi bình thường ăn thịt lợn rừng rất thơm, nhưng hắn thực sự chán ghét lợn rừng còn sống, vừa bẩn vừa hôi, lại còn hay thở hổn hển.
Bởi vì Thanh Tiêu Môn là môn phái võ lâm, nhu cầu thịt ăn rất lớn, nên đệ tử phụ trách đi săn không ít, mỗi ngày đều có thu hoạch.
Trương Ngộ Xuân mỗi lần xuống núi đều sẽ mua một ít thịt khô hoặc thịt ướp, thôn dân dưới núi thỉnh thoảng cũng sẽ dùng thịt để đổi lương thực khác, khiến cho đệ tử Thanh Tiêu Môn hiện tại tuy không dám nói bữa nào cũng có thịt, nhưng mỗi ngày đều nếm được vị thịt.
Vừa mới lên núi, Bạch Ninh Nhi vô cùng hài lòng với đãi ngộ này, có thể thời gian lâu dài, hắn lại bắt đầu không thoả mãn, hắn mong muốn tập võ.
Bạch Ninh Nhi nhớ lại chuyện cũ để giết thời gian.
Chờ đến lúc trời sắp tối, cuối cùng cũng có năm vị đệ tử vào sân. Nhìn thấy bọn hắn, lúc này Bạch Ninh Nhi reo hò, sau đó thu dọn sách vở trên bàn, chạy rời khỏi sân nhỏ.
Năm vị đệ tử đã quen nên không trách, bắt đầu thu dọn đống thịt rừng, lương thực chất trong sân.
Rời khỏi sân nhỏ, Bạch Ninh Nhi cắm đầu chạy lên núi, hắn chuẩn bị đêm nay lười biếng, sáng mai dậy sớm hẵng thu dọn sân nhỏ. Một mình hắn làm rất vất vả, hắn phải đi tìm sư huynh than khổ, bảo sư huynh làm cùng hắn.
"Tiểu huynh đệ phía trước xin dừng bước."
Một giọng nữ từ phía sau truyền đến khiến Bạch Ninh Nhi dừng bước, quay người nhìn lại.
Hắn nhìn thấy hai vị nữ tử đang theo đường núi đi tới, đi phía trước là một nữ tử áo xanh, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, chợt nhìn phảng phất mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, còn thắt hai bím tóc đuôi sam.
Nàng thấy Bạch Ninh Nhi, hai mắt sáng lên.
Nữ tử phía sau thân mặc một bộ trường bào trắng thuần, mặt mang lụa mỏng, cõng một hòm gỗ dài, tư thái đoan trang, một đôi mắt đẹp động lòng người. Nàng đi theo sau nữ tử áo xanh, khí chất rõ ràng là chủ nhân.
Khách dưới núi tới thăm?
Trong lòng Bạch Ninh Nhi tò mò, nhưng hắn cũng không khẩn trương, dù sao hắn hô to một tiếng là sẽ có đệ tử khác chạy tới. Huống chi, hai vị nữ tử này trông không giống người xấu, thậm chí có thể nói là tay trói gà không chặt.
Chờ hai vị nữ tử đến gần, Bạch Ninh Nhi mở miệng hỏi: "Các ngươi là người phương nào?"
Nữ tử áo xanh cười nói: "Ta tên Tố Tích Linh, tiểu thư nhà ta họ Chúc. Chúng ta được Liễu Phiếm Chu giới thiệu tới, muốn tìm môn chủ các ngươi thương lượng một chuyện. Ngươi có thể dẫn đường không?"
Nàng so với Bạch Ninh Nhi mười bốn tuổi cũng không cao hơn bao nhiêu, cho nên Bạch Ninh Nhi không có quá nhiều đề phòng với nàng.
"Liễu tài chủ sao? Hắn là người tốt, con đường núi này chính là hắn cho người tới sửa. Đi thôi, sắp ăn cơm rồi, môn chủ hẳn là dễ gặp."
Bạch Ninh Nhi lập tức đáp ứng, sau đó vẫy vẫy tay, quay người dẫn đường.
Tố Tích Linh cùng bạch y nữ tử theo sát phía sau, Tố Tích Linh rõ ràng vô cùng hứng thú với Thanh Tiêu Môn, bèn bắt đầu hỏi thăm Bạch Ninh Nhi.
Bạch Ninh Nhi nghe nàng hỏi đều là những vấn đề không mấy quan trọng, tỷ như ngày thường có thanh tĩnh không, nhân sĩ võ lâm lui tới có nhiều không, có cường đạo lên núi không. Hắn đều trả lời từng cái.
Đi thẳng một đường, ven đường gặp phải các đệ tử Thanh Tiêu Môn khác, những đệ tử kia đều hiếu kỳ hỏi thăm hai vị nữ tử này là ai. Nghe Bạch Ninh Nhi nhắc tới tên Liễu Phiếm Chu, các đệ tử bừng tỉnh đại ngộ, không ngăn cản nữa.
Khoảng một nén nhang sau, bọn hắn đi vào đình viện ở nơi cao nhất. Bạch Ninh Nhi nhìn thấy Lý Thanh Thu đang ngồi trước bàn dài, vội vàng chạy tới giới thiệu hai nữ tử Tố Tích Linh.
"Vất vả ngươi rồi, tối nay ngươi cứ ở đây ăn cơm đi, tự mình tìm chỗ ngồi."
Lý Thanh Thu đưa tay, xoa xoa đầu Bạch Ninh Nhi vừa cười vừa nói, sau đó đứng dậy đi về phía hai nữ tử Tố Tích Linh.
Bạch Ninh Nhi mừng rỡ không thôi, cười khúc khích sờ đầu của mình.
Lý Thanh Thu quay lưng về phía hắn, mở bảng hệ thống, nhìn thấy độ trung thành của vị May Mắn này tăng thêm một điểm, hắn hài lòng cười một tiếng.
Tiểu hài tử đúng là dễ cảm động.
Lý Thanh Thu đi tới trước mặt hai nữ tử Tố Tích Linh, cười nói: "Nếu là Liễu huynh giới thiệu tới, chúng ta vào nhà trò chuyện?"
Tố Tích Linh gật đầu, sau đó hai nữ tử đi theo Lý Thanh Thu vào đại sảnh mới xây trong viện, cửa phòng đang mở rộng.
Lý Thanh Thu vừa ngồi xuống, Tố Tích Linh bèn tới bên cạnh hắn, từ trong tay áo lấy ra một cái túi gấm, đặt lên bàn, rồi cởi túi ra, để lộ vàng bạc châu báu bên trong.
"Tiểu thư nhà ta nghe Liễu Phiếm Chu nói, Thanh Tiêu Môn là nơi thanh tĩnh, rời xa thế tục, cho nên muốn tới ở nhờ hai năm. Chúng ta không ở không, ăn không." Tố Tích Linh nhẹ giọng nói.
Sự trực tiếp như vậy khiến Lý Thanh Thu bất giác nhìn về phía bạch y nữ tử.
Bạch y nữ tử cõng hòm gỗ, lẳng lặng nhìn hắn, không có lên tiếng.
Lý Thanh Thu không lập tức đáp ứng, mà hỏi: "Xin hỏi hai vị cô nương, vì sao muốn ở nhờ? Thanh Tiêu Môn đúng là nơi thanh tu, cũng sợ phiền toái."
Tố Tích Linh đáp: "Triều đình đang quy mô tiêu diệt phản quân, các nơi đều không được an bình, chỉ có Thái Côn Sơn là tương đối yên ổn. Tiểu thư nhà ta chính là danh sĩ Cô Châu, tên là Chúc Nghiên, xưa nay không thích tranh đấu, ngươi hẳn là từng nghe qua danh hào của nàng."
Lý Thanh Thu quả thực chưa từng nghe qua.
Ngày thường hắn chỉ nghe chuyện giang hồ, đối với chuyện văn đàn, hắn không hiểu nhiều.
“Nếu đã như vậy, ta đây liền đáp ứng." Lý Thanh Thu do dự một chút, vừa cười vừa nói, sau đó đứng dậy dẫn đường.
Sau khi ra khỏi đại sảnh, hắn gọi một tên đệ tử tới sắp xếp chỗ ở cho bọn nàng.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hai nữ tử rời đi, trong lòng Lý Thanh Thu tràn ngập cảm thán, võ lâm này quả nhiên là cao thủ như mây.
Chúc Nghiên nhìn như là người phong nhã, không có chút vũ lực nào, nhưng trên thực tế nội khí không kém Dương Tuyệt Đỉnh lúc mới lên núi.
Tố Tích Linh thân là người hầu lại càng khoa trương hơn, nội khí hùng hậu đến mức là người mạnh nhất mà hắn từng thấy, còn mạnh hơn cả Lữ Thái Đấu của Thất Nhạc Minh.
Với võ công này của hai người, thảo nào có thể bình an lên núi, chẳng qua là các nàng tu luyện bí pháp nào đó, có thể ẩn giấu nội khí, nên đệ tử dọc đường đều không thể nhìn thấu.
Lý Thanh Thu cười cười, đi về phía bàn ăn, chuẩn bị dùng cơm.
Trong thời gian sau đó, giữa núi rừng thường xuyên có tiếng đàn du dương quanh quẩn, khiến các đệ tử bàn tán rộng rãi.
Chương Dục biết Chúc Nghiên tới, liền vô cùng kích động, mong muốn đi bái phỏng, kết quả bị Tố Tích Linh ngăn lại.
Lý Thanh Thu lúc này mới tin tưởng Chúc Nghiên thật sự là danh sĩ, ở thế giới này, bản thân người có thể chơi đàn cũng không phải người bình thường, hơn nữa Chương Dục bình thường vốn cao ngạo, đây lại là lần đầu tiên thất thố như vậy.