Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Mỗi ngày có tiếng đàn của danh sĩ làm bạn, tâm tình của đệ tử Thanh Tiêu Môn lúc tập võ, làm việc cũng trở nên tốt hơn. Điều này khiến Lý Thanh Thu cải biến ấn tượng đối với hai nữ Chúc Nghiên.
Không thể không nói, danh sĩ chính là danh sĩ.
Lý Thanh Thu làm người hai đời, đã nghe quen thứ âm nhạc lưu hành kia, nay lại nghe loại âm thanh cổ cầm này, cảm thấy vô cùng dễ nghe, nghe xong còn muốn nghe nữa.
Tiếng đàn quanh quẩn sơn dã, như gió mát thổi vào lòng người, khiến người ta bình tĩnh, không còn xốc nổi.
Đáng nhắc tới chính là Lý Thanh Thu nhìn thấy Bạch Ninh Nhi cùng Tố Tích Linh vô cùng thân cận, Tố Tích Linh tựa hồ có ý định chỉ điểm Bạch Ninh Nhi.
Đây chính là may mắn sao?
Lợi hại!
Thêm một vị danh sĩ, cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của Thanh Tiêu Môn.
Sau khi đường núi cơ bản hình thành, bắt đầu không ngừng có người lên núi tìm y. Ly Đông Nguyệt tâm địa thiện lương, đối với tài chủ, nàng sẽ trực tiếp lấy tiền. Đối với những nhà nghèo khổ kia, nàng thì để người ta tuỳ tâm, hoặc làm chút việc vặt trong Thanh Tiêu Môn để trừ vào tiền chữa bệnh.
Hành vi dạng này, ngắn ngủi mấy tháng liền có danh tiếng ở dưới chân núi.
Thời điểm mùa thu.
Hứa Ngưng đột phá Dưỡng Nguyên Cảnh tầng năm, nàng lập tức báo tin này cho Lý Thanh Thu đang nghỉ ngơi trong phòng, khiến hắn hết sức cao hứng.
Hai sư đồ đang trò chuyện, Trương Ngộ Xuân tìm đến, Hứa Ngưng bèn hành lễ cáo lui.
“Đại sư huynh, chuyện hương hoả nên bắt đầu rồi, ta đã mời thợ thủ công tới.” Trương Ngộ Xuân cười nói, thần sắc hăng hái.
Chuyện này bọn hắn từng thảo luận qua, là Trương Ngộ Xuân học hỏi kinh nghiệm từ Liễu Phiếm Chu, nói Thanh Tiêu Môn đã có phong thái Đạo môn, sao không lập tượng thần, hấp dẫn khách hành hương, kiếm chút tiền hương hoả, điều này vô cùng hợp ý Trương Ngộ Xuân.
Lý Thanh Thu nói khẽ: “Chuyện này có thể làm, nhưng không thể trắng trợn tuyên dương, cứ coi như chờ người hữu duyên tới, thoả mãn tâm nguyện của bọn hắn.”
“Ta sẽ có chừng mực, chỉ là lập tượng thần phải do ngươi quyết định, để chúng ta tự mình tưởng tượng, để tránh đắc tội các đạo quán, chùa chiền khác. Ngươi tới đặt tên đi, ta sẽ để Chương Dục biên soạn câu chuyện. Trước hết nghĩ mấy cái tên.” Trương Ngộ Xuân gật đầu nói.
Lý Thanh Thu đứng dậy, đi tới trước bàn sách.
Hắn cầm bút lông lên, viết 5 cái tên lên một tờ giấy trắng.
“Thái Dịch, Thái Sơ, Thái Thủy, Thái Tố, Thái Cực...”
Trương Ngộ Xuân nhìn 5 cái tên trên giấy, nhẹ giọng thì thầm.
Lý Thanh Thu mở miệng nói: “Năm vị này đều là Đạo Tôn, gương mặt của bọn hắn không cần điêu khắc quá rõ ràng.”
Đây là Tiên Thiên Ngũ Thái, là ngũ đại giai đoạn được ghi lại trong Liệt Tử m của Hoa Hạ cổ đại kiếp trước, ngũ đại giai đoạn từ không tới có, trước khi vũ trụ hình thành.
Đạo thống của Lý Thanh Thu cũng vừa mới thành lập, còn chưa chân chính thành đạo, dùng cái này để kỷ niệm. Về sau mỗi lần nhìn thấy Tiên Thiên Ngũ Thái, hắn đều có thể hồi tưởng lại đủ loại chuyện hiện tại.
Trương Ngộ Xuân ghi nhớ danh xưng Tiên Thiên Ngũ Thái, sau khi niệm mấy lần, càng ngày càng hài lòng. Hắn lúc này cất kỹ tờ giấy này, rồi bước nhanh rời đi.
Lý Thanh Thu cũng không ở lại trong phòng, chuyện Hứa Ngưng đột phá tới Dưỡng Nguyên cảnh tầng năm khiến hắn vô cùng cao hứng, hắn quyết định đi khảo sát các đệ tử khác một chút.
Còn cách chạng vạng tối khá xa, đệ tử trong sân không nhiều. Hắn dọc theo đường nhỏ đi ra sơn môn, rồi đi thẳng một đường xuống dưới.
Đi trên bậc thang nhìn xuống, Lý Thanh Thu có thể nhìn thấy từng toà viện tử ẩn hiện trong rừng cây. Trên sơn đạo, có đệ tử dắt ngựa vận chuyển hàng hoá, cũng có đệ tử đang đuổi gà vịt, khắp nơi tràn ngập sinh khí, khiến hắn bất giác mỉm cười.
Sau khi đi qua ba toà viện tử, Lý Thanh Thu dừng bước, ánh mắt nhìn về phía một nữ tử đang tĩnh toạ dưới gốc cây cách đó không xa.
Nữ tử này chính là nữ nhi của Liễu Phiếm Chu, Liễu Yên.
Kể từ khi độ trung thành của nàng tăng tới 90 điểm, Lý Thanh Thu liền truyền cho nàng tâm pháp tầng thứ nhất của Thái Thanh Hỗn Nguyên Kinh. Nàng đã tu luyện mười ngày, vẫn không thể đạt đến Dưỡng Nguyên Cảnh tầng một.
Lý Thanh Thu do dự một chút, bèn đi về phía Liễu Yên. Liễu Phiếm Chu tuy mập mạp, khuôn mặt không anh tuấn, nhưng Liễu Yên lại xinh đẹp, lại thêm quanh năm bệnh tật, thân thể gầy yếu, khiến Lý Thanh Thu bất giác nghĩ tới Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.
Hắn đi thẳng tới trước mặt Liễu Yên, đưa tay lấy ra một khối tinh thạch màu lam cỡ ngón cái từ trong ngực.
“Cầm lấy cái này.” Lý Thanh Thu mở miệng nói, doạ Liễu Yên run lên. Nàng mở mắt nhìn lại, thấy là hắn, lúc này mới thở phào một hơi.
Nàng u oán liếc Lý Thanh Thu một cái, rồi vội vàng đứng lên, khom lưng hành lễ với hắn, rồi hỏi: “Môn chủ, đây là cái gì?”
Lý Thanh Thu thần bí nói: “Đây là chí bảo hiếm có trên đời, có thể giúp ngươi luyện công. Đừng nhìn nó chỉ nhỏ một khối như vậy, nó chính là linh khí thiên địa trải qua ngàn năm, vạn năm ngưng tụ mà thành. Lúc ngươi luyện công, cứ nâng nó trong lòng bàn tay là được. Nhớ kỹ, đừng nói cho người khác, miễn cho bọn hắn nói ta không công bằng, ta cũng không có nhiều bảo bối như vậy để chia cho người khác.”
Nghe vậy, Liễu Yên nhận lấy khối linh thạch này, Lý Thanh Thu quay người rời đi.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Lý Thanh Thu, hỏi: “Môn chủ, ngươi vì sao lại tốt với ta như vậy?”
Lý Thanh Thu khoát tay, cũng không quay đầu lại mà nói: “Bởi vì ngươi có một người phụ thân tốt.”
...
Sáng hôm sau, sau khi các đệ tử luyện công buổi sáng kết thúc, đang muốn giải tán, một đệ tử bỗng nhiên nói môn phái chuẩn bị lập tượng thần, dẫn tới các đệ tử khác hiếu kỳ.
Tin tức truyền đi rất nhanh, càng ngày càng nhiều đệ tử kéo tới tụ tập tại tân viện thứ nhất ở dưới sơn môn, xem thợ thủ công điêu khắc tượng đá.
“Ngũ Thái đứng ở tâm, bát phương hương hoả tụ, Thanh Tiêu như trời thăng, Càn Khôn phía trên.”
Chương Dục ngồi trên cối xay, tay cầm quạt nan, ung dung nói. Tâm tình của hắn rất không tệ, bởi vì hắn cũng tham gia vào việc thiết kế tượng thần, cũng có cảm giác thành tựu.
Chương Dục quét mắt nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy hai người, vội vàng đứng thẳng, không dám cà lơ phất phơ nữa.
Chỉ thấy Chúc Nghiên và Tố Tích Linh đi vào trong sân, Chúc Nghiên vẫn như cũ mang mạng che mặt, dịu dàng mà thần bí, khiến Chương Dục nhìn say mê.
Tố Tích Linh kéo Bạch Ninh Nhi đang nhón chân nhìn, nàng hiếu kỳ hỏi: “Thanh Tiêu Môn các ngươi cung phụng là thần gì, tiên gì?”
Bạch Ninh Nhi quay đầu thấy là nàng, đắc ý cười nói: “Tiên Thiên Đạo Tôn, ngươi nghe qua sao?”
Tố Tích Linh lắc đầu nói: “Chưa nghe qua, môn chủ các ngươi nói bừa sao?”
“Sao có thể, môn chủ chúng ta lợi hại lắm, có thể mơ thấy tiên nhân.”
“Loại lời lừa gạt hài tử này, cũng chỉ có hài tử như ngươi mới tin.”
“Ha ha.” Bạch Ninh Nhi cười cười, lười tranh luận với nàng.
Ánh mắt Chúc Nghiên xuyên qua đám người, rơi vào trên người Lý Thanh Thu đang đứng bên cạnh tượng đá, Lý Thanh Thu đang chỉ điểm thợ thủ công cách điêu khắc hình tượng Tiên Thiên Ngũ Thái.
“Không xong! Việc lớn không tốt!”
Một đệ tử bước nhanh chạy vào trong sân, tên đệ tử này gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, sau khi vào sân liền nhịn không được khom lưng, hai tay chống đầu gối, há mồm thở dốc.
Các đệ tử nhao nhao quay người, rồi rẽ ra một con đường, để Lý Thanh Thu có thể nhìn thấy vị đệ tử kia.
Trương Ngộ Xuân, Dương Tuyệt Đỉnh cũng ở đây, thấy tên đệ tử kia vội vàng như vậy, đều cảm thấy hoang mang. Tên đệ tử này ngày thường không lỗ mãng như vậy.
“Sao vậy? Cứ từ từ nói.” Trương Ngộ Xuân nhíu mày hỏi.
Tên đệ tử kia đợi thở đều, mới ngẩng đầu nói: “Thái Côn Sơn tới một... môn phái, bọn hắn muốn lập tông ở ngoài trăm dặm. Bọn hắn bảo ta nhắn lại, về sau Thanh Tiêu Môn không được vượt qua Hi hà.”
Hi hà là con sông dài xuyên qua Thái Côn Sơn, chân núi Thanh Tiêu Môn chính là Hi hà. Mà Thanh Tiêu Môn lại không nằm ở chính giữa Thái Côn Sơn, cách phân chia như thế, tương đương với thu hẹp địa bàn của bọn hắn về một góc xó xỉnh của Thái Côn Sơn.
“Làm càn! Bọn hắn là môn phái nào, cuồng vọng như thế?” Dương Tuyệt Đỉnh nổi giận nói.
Đệ tử truyền lời vội vàng trả lời: “Bọn hắn tự xưng Tuyệt Thánh Tông.”
Trương Ngộ Xuân hoang mang hỏi: “Bọn hắn không biết chúng ta là Thanh Tiêu Môn? Không biết Khương Chiếu Hạ là người trong môn ta?”
“Bọn hắn biết, nhưng không nhắc tới Khương trưởng lão.” Đệ tử truyền lời dè dặt đáp.
Dương Tuyệt Đỉnh khẽ nói: “Còn phải hỏi? Người ta có khi chính là nhắm vào Khương tiểu tử, muốn đạp lên danh tiếng của hắn để nổi danh.”
Dương Tuyệt Đỉnh quay đầu nhìn về phía Lý Thanh Thu, nói: “Chuyện này không thể nhượng bộ, Thái Côn Sơn sớm đã thuộc về Thanh Tiêu Môn từ thời Thanh Tiêu chân nhân, không dung bất kỳ kẻ nào chia cắt.”
Lý Thanh Thu gật đầu, nói: “Dương trưởng lão, ngươi mang theo hai vị đồ nhi của ta, lại dẫn thêm hai mươi vị đệ tử đi dò thám tình huống. Không cần vội vã động võ, trước hết hãy hỏi cho rõ, nếu nói không thông, vậy thì đánh đuổi bọn hắn.”
Tần Nghiệp nghe vậy, lập tức nắm chặt thiết côn trong tay, các đệ tử khác kích động, muốn đi cùng xem náo nhiệt.
Hứa Ngưng vốn đang xem náo nhiệt, nghe thấy lời này, lập tức phóng qua tường viện, nàng muốn trở về lấy binh khí.
Thân pháp của nàng khiến Tố Tích Linh hơi nhíu mày, nàng đã sớm nghe nói nha đầu này không đơn giản, hôm nay thấy thân pháp này, quả thật có bản lĩnh.
“Nếu là đánh không chạy thì sao?” Dương Tuyệt Đỉnh nhìn Lý Thanh Thu, truy vấn.
Lý Thanh Thu trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: “Chưa từng giết người sao?”
Dương Tuyệt Đỉnh nghẹn lại, lúc này quay người, bắt đầu chọn lựa đệ tử.
Nghe nói muốn giết người, các đệ tử đều khẩn trương lên, nhưng người tập võ đối mặt với tình huống này khó tránh khỏi sẽ có chút mong chờ.
Lý Thanh Thu thay đổi vẻ mặt, ôn hoà cười nói với thợ thủ công: “Chúng ta tiếp tục.”
Tố Tích Linh quay đầu nhìn về phía Chúc Nghiên, một mặt lấy lòng nói: “Tiểu thư, ta muốn đi xem náo nhiệt, có thể chứ?”
Ánh mắt Chúc Nghiên không thay đổi, nàng nói khẽ: “Được, nhưng không được nhúng tay.”
Thanh âm của nàng rất nhẹ, cũng rất dễ nghe, nhu hoà linh động, nghe ra tuổi tác cũng không lớn.
Tố Tích Linh cười gật đầu, rồi đi đến bên cạnh, bắt đầu chờ Dương Tuyệt Đỉnh chọn đệ tử.
“Nếu Thanh Tiêu Môn lâm vào nguy cảnh, ngươi cũng có thể cứu người.”
Tố Tích Linh lại nghe được một câu nói rất nhỏ, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Chúc Nghiên, không ngờ tiểu thư lại bảo nàng trợ giúp Thanh Tiêu Môn. Nàng không hỏi nhiều, dù sao nàng cũng ưa thích không khí của Thanh Tiêu Môn.
Rất nhanh, Dương Tuyệt Đỉnh liền chọn xong hai mươi vị đệ tử, bọn hắn đi chọn binh khí trước, rồi cùng nhau xuống núi. Đối với việc Tố Tích Linh muốn đi theo, Dương Tuyệt Đỉnh không cự tuyệt, cất tiếng cười to, nói muốn để nàng xem chút hào hùng của người trong võ lâm.
Cùng lúc đó.
Tại một nơi trong núi cách đó trăm dặm, bên cạnh thác nước, đang có mấy chục người xây dựng lầu các.
Bên hồ đứng hai bóng người, chính là Tông chủ Tuyệt Thánh Tông Yến Vô Tẫn và Phó tông chủ Đường Tử Kỳ.
Yến Vô Tẫn mặc áo bào đen rộng lớn, đầu đội phát quan, tóc dài hoa râm, hai mắt lạnh lùng, chòm râu cũng lốm đốm bạc. Hắn chỉ đứng bên hồ không nói lời nào, liền toả ra cảm giác áp bách cực mạnh.
Khí thế Đường Tử Kỳ rõ ràng không bằng hắn, mặc áo xanh, khí chất nho nhã, khuôn mặt anh tuấn, rất ra dáng thư sinh.
“Tính toán thời gian, tin tức cũng đã đưa đến Thanh Tiêu Môn. Đại ca, ngươi nói Khương Chiếu Hạ sẽ đến ứng chiến sao?” Đường Tử Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Yến Vô Tẫn nhìn các đệ tử của mình, mặt không đổi sắc nói: “Nếu hắn không tới, ta liền tự mình lên núi. Tuyệt Thánh Tông nhất thiết phải đạp lên Thanh Tiêu Môn để thành danh. Mặc dù khi dễ một đám thiếu niên có chút không quang minh, nhưng vì đại nghiệp, chỉ có thể hy sinh bọn hắn.”
Đường Tử Kỳ cảm khái nói: “Nghe nói Khương Chiếu Hạ chống được hai trăm chiêu dưới tay cao thủ. Thiên tư như thế, lại cho hắn mười năm, võ công sẽ cao đến mức khó có thể tưởng tượng.”
Yến Vô Tẫn khẽ nói: “Đó chẳng qua là do Biết Nghĩa thủ hạ lưu tình thôi, hắn ta thích chơi mấy trò tiểu tử đó.”